Độc Chiếm Thâm Tình

Chương 11

Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Trình Hoài Thứ đối mặt với tình huống đột xuất như vậy nên có phần không biết phải xử lý thế nào.

Trong quân đội mọi người đều nói rằng dù máu có chảy, mồ hôi có rơi cũng không rơi nước mắt. Bước đầu tiên là phải học cách phục tùng, vì vậy anh không hề kiêng nể khi huấn luyện người khác.

Nhưng bây giờ, trong căn phòng yên tĩnh, tiếng nức nở kìm nén đã lâu của cô khiến anh không thể nào làm ngơ được.

Có thể thấy cô không muốn nói ra lý do bị thương ở chân, Trình Hoài Thứ đương nhiên sẽ không tiếp tục truy hỏi.

Một lúc lâu sau anh khẽ thở dài, tiếp tục dỗ dành: "Đừng khóc nữa, được không?"

Đường Ninh kìm nén cảm xúc trào dâng như vỡ đê, cô có chút xấu hổ ngước mắt quan sát cảm xúc của Trình Hoài Thứ.

Cô suýt chút nữa nghĩ rằng sau khi cô khóc xong anh sẽ đuổi cô ra khỏi phòng.

Vậy mà không hề?

Khóe mắt cô ửng đỏ, vết nước mắt khô lại vẫn còn đọng trên khuôn mặt, có chút đáng yêu lại có chút đáng thương.

Hai người im lặng vài giây, Đường Ninh mới phản ứng lại được, thấy thật mất mặt hận không thể đào một cái hố trong phòng để chui xuống để Trình Hoài Thứ có thể nhanh chóng quên đi chuyện này.

Đường Ninh suy nghĩ một lúc mới mở miệng: "Chú Trình... Thực ra, bình thường cháu không hay khóc đâu."

Vừa rồi cô như vậy Trình Hoài Thứ có thấy phiền không?

Cô không biết, nhưng ít nhất cô vẫn muốn cứu vãn chút hình tượng.

Trình Hoài Thứ thầm nhếch mép, vẫn là vẻ mặt hờ hững đáp lại: "Biết rồi, đồ mít ướt.”

Đường Ninh: "..." Thôi, coi như lời giải thích của cô là chữa cháy vậy.

Bây giờ vết thương trên chân cô đã được bôi thuốc, ở lại đây cũng kỳ.

Sau khi bôi thuốc xong, vết thương đau rát dữ dội trước đó đã dịu đi nhiều.

Điều hòa trong phòng thổi vào đầu gối mát lạnh.

Đường Ninh chống vào lưng ghế, cố gắng đứng dậy tiện thể quan sát căn phòng của Trình Hoài Thứ.

Trước đây cô đã đi ngang qua nhiều lần nhưng chưa bao giờ vào.

Cũng không khác mấy so với tưởng tượng của cô, căn phòng chủ yếu theo phong cách tối giản, không có nhiều đồ đạc nhưng mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, đặc biệt là chăn xếp như khối đậu phụ vậy.

Trình Hoài Thứ kiềm chế và trầm tĩnh giống như những người lớn tuổi trong gia đình dặn dò: "Mang thuốc về, nhớ bôi mỗi ngày."

"Vâng." Đường Ninh ngoan ngoãn nhận lấy, tay trên mép bàn vừa nhấc lên, mới phát hiện đã làm rơi thứ gì đó.

Bị thương rồi, bây giờ cô chỉ cần cong đầu gối là đau nhưng lại nghĩ đến việc Trình Hoài Thứ không nhìn thấy nhặt đồ còn bất tiện hơn đành phải cúi người xuống nhặt.

Đó là một tấm thẻ căn cước của Trình Hoài Thứ.

Đường Ninh cuối cùng cũng biết hai chữ đằng sau tên anh viết như thế nào, cũng đã nhìn thấy tuổi của anh.

Năm nay hai mươi tư tuổi cũng xêm xêm tuổi Trình Triệt.

Nhưng cô lại phải gọi một người là anh, một người là chú.

Thật không công bằng chút nào nhưng cách biệt thế hệ quá xa cũng chẳng còn cách nào khác.

Trình Hoài Thứ cảm nhận được sự ngây người trong chốc lát của cô: "Sao vậy?"

Đường Ninh chột dạ đặt đồ về đúng chỗ, biết rõ anh không nhìn thấy, nhưng ánh mắt vẫn không kiềm được mà né tránh.

"Không có gì."

Cô giấu tay ra sau lưng, muốn nhanh chóng thoát khỏi hiện trường giọng điệu có chút nũng nịu: "Chú Trình ngủ ngon."

Trình Hoài Thứ không nói gì, chỉ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng khi cô đi ngang qua mình, thậm chí còn lẫn cả mùi sữa.

Thật kỳ lạ, đã mười sáu tuổi rồi mà vẫn cứ như trẻ con vậy.

Căn phòng lại trở về sự tĩnh lặng cho đến khi có một cuộc điện thoại gọi đến.

Lý Tư Minh lái một chiếc xe quân sự dọc đường thu hút không ít người chú ý.

Đến quân khu, anh ta mới gọi điện cho Trình Hoài Thứ, giọng nói đầy ý cười: "Cô gái nhỏ nhà họ Trình kia khá là dựa dẫm vào anh nhỉ."

Trình Hoài Thứ gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn, nói chuyện có cũng được không cũng chẳng sao: "Sao thế?"

Lý Tư Minh: "Thấy anh bôi thuốc cho con bé mà mắt con bé sáng hẳn lên."

"Đừng đùa như vậy, con bé chỉ là một đứa trẻ thôi." Ngón tay anh khẽ dừng lại, hơi nhíu mày.

Sau khi Lý Tư Minh đến mới hiểu được tình hình hiện tại của nhà họ Trình.

Trình Bách Thành và Tô Hồi vì công việc bận rộn nên không thể chăm sóc gia đình, hai cậu con trai cũng đã chuyển ra ngoài, dưới cùng một mái nhà Trình Hoài Thứ tự động trở thành người giám hộ của Đường Ninh.

Anh ta hiểu rõ: "Cũng đúng, nói gì thì nói anh cũng là chú của người ta, kết quả lại giống như làm ba của người ta vậy."

Trình Hoài Thứ nhất thời không nói nên lời: "..."

Nói thật, mấy ngày trước anh giúp Đường Ninh che giấu sự thật cũng đúng là mượn danh Trình Bách Thành.

Nhưng anh không coi lời trêu chọc của Lý Tư Minh ra gì, qua loa vài câu: "Anh lại không nghĩ tới địa vị của tôi hiện tại à."

Lý Tư Minh tiếp lời: "Biết rồi, đại úy Trình, anh dưỡng thương cho tốt, quân đội đều đang chờ anh trở lại."



Sau đó Đường Ninh đã thử thực hiện một số động tác vũ đạo nhưng vết thương ở đầu gối vẫn chưa lành hẳn nên quá trình tập luyện đành phải tạm dừng, vai trò vũ công chính trực tiếp rơi vào tay Uất Hạ.

Mặc dù thất vọng nhưng cũng không còn cách nào khác.

Dì Lưu cũng đã báo cáo chuyện cô bị thương với Tô Hồi, Tô Hồi liền cho tài xế nhà đón cô đi học và về nhà mỗi ngày.

Trước đây Đường Ninh không thích tài xế đưa đón, cảm thấy như vậy mất đi sự tự do khi đi học nhưng giờ cô chỉ còn cách chấp nhận mọi sự sắp xếp.

Mãi cho đến ngày trước khi nghỉ hè, trường cô thi xong kỳ thi cuối kỳ nên cho học sinh nghỉ vài tuần.

Vì khi đến trường họ sẽ phải đổi phòng học nên lần này phải dọn sạch đồ đạc trong hộc bàn.

Trương Linh Nguyệt ôm một chồng sách lớn đi ra ngoài, đi đi lại lại mấy lần.

Thấy Đường Ninh định đeo cặp ra ngoài, Trương Linh Nguyệt chặn đường cô: "Này, Ninh Ninh, cậu không cần dọn đâu, lát nữa anh cậu sẽ vào dọn giúp."

Đường Ninh ngẩn người hỏi: "Cậu gặp anh ấy rồi sao?"

"Đúng vậy, xe đua của anh ấy đỗ ngay cổng trường, rất ngầu." Trương Linh Nguyệt nháy mắt ra hiệu, mô tả cảnh tượng rất nhiều người trong và ngoài trường muốn xem chủ xe là ai.

Đường Ninh cười nói: "Cậu cũng quá lời rồi..."

Nói vậy thôi nhưng cô biết tính cách chơi bời lêu lổng của Trình Húc không bỏ được.

Quả nhiên, Trình Húc hỏi bảo vệ trường lớp học ở đâu sau đó đi thẳng đến, đứng ở cửa gọi: "Ninh Ninh."