Độc Chiếm Thâm Tình

Chương 6

Tô Hồi bưng cho cô một đĩa hoa quả, vẻ mặt đầy yêu thương: "Học mệt rồi đúng không, ăn chút hoa quả bổ sung vitamin đi."

Cô xiên một miếng táo nhỏ, nuốt xuống rồi mới hỏi: "Chú út... sẽ ở nhà chúng ta bao lâu ạ?"

Tô Hồi nói: "Chờ mắt chú ấy hồi phục rồi tính, dù sao cũng phải trở về quân đội."

"Bây giờ bồi dưỡng một phi công không dễ, huống chi là người như Trình Hoài Thứ, cấp trên đều rất quan tâm đến tình hình hồi phục của chú ấy."

Trước đây, Đường Ninh chỉ thấy trong phim lính đặc chủng nhảy dù hoặc lái máy bay tiêm kích, không biết Trình Hoài Thứ thuộc loại nào nhưng đối với phi công, tầm quan trọng của đôi mắt thì không cần phải nói.

Tình trạng hiện tại của Trình Hoài Thứ giống như con cưng của trời đột nhiên rơi xuống vũng bùn.

Tưởng tượng đến thế giới màu hồng bỗng trở nên tối sầm lại, cảm giác này khiến Đường Ninh nghẹt thở.

Tô Hồi mở khóa điện thoại, nói: "Mẹ cho con số điện thoại của chú út, nếu mẹ và ba con không ở nhà có chuyện gì gấp thì cũng tiện liên lạc."

Tô Hồi và Trình Bách Thành bận rộn công việc, thường xuyên đi công tác ngoại tỉnh mấy ngày không về nhà, bình thường đều là dì Lưu chăm sóc cuộc sống của cô.

Cô sao chép dãy số điện thoại đó xuống, bấm vào mục tên liên hệ, nghiêm túc đánh chữ "Trình".

Sau đó, Tô Hồi bưng đĩa hoa quả xuống lầu, trước khi đi tắm Đường Ninh nhìn vào màn hình điện thoại, lại đọc đi đọc lại dãy số xa lạ này nhiều lần.

Ngày hôm sau là ngày công bố kết quả thi tháng.

Kỳ thi tháng của trường Phổ thông công bố kết quả rất nhanh, sau khi thống kê điểm và xếp hạng, các lớp sẽ dán bảng điểm còn ở dưới tầng sẽ công bố bảng xếp hạng.

Đường Ninh trước tiên biết được điểm từng môn, tìm trong bảng xếp hạng toàn khối thấy tên cô ẩn núp ở một góc không mấy nổi bật.

Quả nhiên là thi rất tệ.

Xếp hạng của Trương Linh Nguyệt có lùi lại đôi chút, nhưng cô ấy có ưu điểm là tâm lý tốt, giờ ra chơi lại đến căng tin mua hai gói bánh quy gặm.

Đường Ninh nhai một miếng thấy có chút nhạt nhẽo.

Tiết cuối buổi trưa là tiết tiếng Anh của cô Vu Hồng.

Mà lần này cô lùi hạng nhiều như vậy phần lớn là do bị môn tiếng Anh kéo xuống.

Không còn cách nào khác, lúc thi nghe bụng cô đột nhiên đau dữ dội, trong tai ù ù, cuối cùng chẳng nghe được gì.

Vừa hết tiết các bạn trong lớp ùa nhau đi ăn trưa.

Còn cô Vu Hồng thì gọi tên cô vào phòng làm việc: "Đường Ninh, ngồi xuống đi, cô trò mình nói chuyện."

Ôi, đãi ngộ được uống trà trong phòng làm việc cũng chỉ đến vậy thôi.

Cô ấy xem qua một lượt bài thi của Đường Ninh, nhắc nhở: "Bất kể em có theo con đường vũ công hay không thì hiện tại em vẫn chưa đến mức có thể thoát ly khỏi bài vở, hẳn là em hiểu rõ điều này trong lòng."

"Một năm học lớp 12 sắp tới rất quan trọng, thành tích của em hơi tụt lùi nhưng không phải là không thể cứu vãn được."

Đường Ninh im lặng lắng nghe, bụng hơi đói, lúc này mới hối hận vì giờ ra chơi trước đã không ăn thêm mấy miếng bánh quy mà Trương Linh Nguyệt đưa.

Cô Vu Hồng nói thao thao bất tuyệt một hồi, cuối cùng dừng lại: "Thế này nhé, em đưa số điện thoại của phụ huynh cho cô, cô sẽ trao đổi với họ một chút."

Đường Ninh: "..."

Thực ra, Tô Hồi và Trình Bách Thành vẫn luôn phản đối chuyện cô học nhảy.

Không phải vì lý do gì khác mà là vì vụ tai nạn giao thông xảy ra khi cô tám tuổi, không chỉ khiến cô mất đi người thân yêu nhất mà di chứng để lại là chân cô cũng bị thương.

Bác sĩ khuyên rằng sau này nên hạn chế tham gia các hoạt động cường độ cao, bao gồm cả nhảy.

Giờ thì sẹo trên chân đã mờ đi nhiều, nhưng cứ đến những ngày mưa gió chỉ có Đường Ninh mới hiểu rõ mức độ khó khăn khi cô tập luyện lớn hơn người khác rất nhiều.

Để lựa chọn tiếp tục theo con đường nhảy múa, Đường Ninh đã mất rất lâu mới thuyết phục được Tô Hồi đồng ý.

Nếu lần này kết quả thi tháng không tốt khiến thái độ của Tô Hồi thay đổi hoàn toàn thì mọi nỗ lực trước đây của cô đều trở nên vô ích.

Cô Vu Hồng thúc giục: "Sao vậy?"

Đường Ninh không chớp mắt nói dối: "Mẹ em đang bận, cô Vu, cô gọi cho ba em được không?"

Không còn cách nào khác, cô có vẻ ngoài thuần khiết dù là nói dối thì cũng khiến người khác dễ dàng tin tưởng.

Mọi chuyện ở trường của cô vẫn luôn liên lạc với Tô Hồi, bao gồm cả việc gọi điện cho giáo viên, họp phụ huynh, cho nên cô Vu Hồng không biết giọng nói của Trình Bách Thành là chuyện bình thường.

Đường Ninh báo một dãy số đó, cảm thấy tóc mình dựng đứng vì nói dối.

Giao diện cuộc gọi vang lên tiếng tút tút.