Có Chút Ngọt Ngào

Chương 10

Lá sen to lớn phồn thịnh thấp thoáng bọn họ trong đó, thuyền càng đi vào giữa hồ, càng nhìn không rõ ràng.

Nhưng vừa rồi Dương Thời Tích mượn rượu rót đến bên cạnh điện hạ, ta đã nhìn thấy.

Ta bày tỏ phỉ nhổ hành vi của nàng ta .

Nhưng vì thuyền đã xa, ta cũng không thể làm gì được.

Đành phải giả vờ bình tĩnh uống trà.

Tiểu cung nữ bên cạnh thoạt nhìn so với ta còn lo âu hơn, than thở.

Ta nhẹ giọng trấn an:

- Ai nha, ta biết em rất vội, nhưng em đừng vội

Lời còn chưa dứt, nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng la:

- Có thuyền chìm!!

Ta đứng phắt dậy, chỉ thấy thuyền gỗ ở giữa hồ đã bị lật, người trên thuyền không thấy tung tích.

Mưa liên tục mấy ngày, rốt cục cũng trong xanh.

Hôm đó, điện hạ nói với ta, Thừa tướng mời hắn du hồ.

- Triêu Triều, ngươi đoán hắn muốn làm gì?

Lại nữa rồi.

Cái đó và bài tập của phu tử trong học đường có gì khác nhau?

Ta cúi đầu làm bộ sửa sang lại bàn:

- Triêu Triều cũng không biết.

Điện hạ gọi ta:

-Triêu Triều ?

Hắn nói:

- Triêu Triều, vậy ngươi đoán ta muốn làm gì?

Ta nghiêng đầu:

- Người muốn…

Ta làm một động tác cắt cổ.

- Đoán sai rồi

Điện hạ cười phủ nhận

- Ta chỉ muốn hôn nàng trước khi đi.

Nói xong, hôn lên má ta một cái, sau đó vội vàng đi ra ngoài.

- Triêu Triều, buổi chiều gặp lại!

Ta xoa xoa mặt, ngơ ngác đứng đó.

- Được......

Điện hạ rời đi không bao lâu, tiểu cung nữ vẫn hầu hạ ta liền vội vã chạy vào phòng, ghé vào tai ta nhẹ giọng nói:

- Thái tử phi, điện hạ và tướng phủ tiểu thư đang ngắm hoa trên cùng một chiếc thuyền, người mau đi xem đi.



Chẳng lẽ là ta nghe lầm sao?

Điện hạ lúc trước không phải nói thừa tướng sao?

Khi nào thì biến thành con gái Thừa tướng?

Ta hỏi lại :

Thừa tướng có ở đây không?

- Cũng ở đây.

Úi! Vậy ta đây không phải hiểu sao.

Đây là còn muốn để cho Dương Thời Tích cùng điện hạ có chút gì đó.

Được rồi.

Ta thay quần áo, đi về phía hồ.

Ta tuyệt đối không phải không yên tâm, hoặc là cảm thấy Thái tử muốn cùng nàng ta phát sinh chuyện gì.

Ta chỉ tò mò muốn đi xem.

Thật tò mò.

Hoa sen đang nở rộ.

Ta ngồi trong một tửu lâu bên hồ, xuyên qua cửa sổ lầu hai nhìn thấy đoàn người điện hạ.

Lá sen to lớn phồn thịnh thấp thoáng bọn họ trong đó, thuyền càng đi vào giữa hồ, càng nhìn không rõ ràng.

Nhưng vừa rồi Dương Thời Tích mượn rượu rót đến bên cạnh điện hạ, ta đã nhìn thấy.

Ta bày tỏ phỉ nhổ hành vi của nàng ta .

Nhưng vì thuyền đã xa, ta cũng không thể làm gì được.

Đành phải giả vờ bình tĩnh uống trà.

Tiểu cung nữ bên cạnh thoạt nhìn so với ta còn lo âu hơn, than thở.

Ta nhẹ giọng trấn an:

- Ai nha, ta biết em rất vội, nhưng em đừng vội

Lời còn chưa dứt, nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng la:

- Có thuyền chìm!!

Ta đứng phắt dậy, chỉ thấy thuyền gỗ ở giữa hồ đã bị lật, người trên thuyền không thấy tung tích.