Ta Khiến Toàn Bộ Tu Chân Giới Phải Khóc

Chương 7

Dù ký hiệu Dẫn Khí Quyết có hơi kỳ quái, nhưng nàng mơ hồ hiểu rằng đó là con số.

Một đoàn ánh sáng được hấp thu sẽ được 1 điểm, vậy nếu hấp thu đủ 21 đoàn thì có phải sẽ đạt đến tầng một Luyện Khí không?

Vốn đang ngồi đến đau lưng mỏi gối, tinh thần Giang Nguyệt Bạch lập tức tỉnh táo từ trạng thái mơ hồ mịt mờ, nay đã có mục tiêu rõ ràng nhiệt huyết dâng tràn!

[Ngươi chuyên tâm dẫn khí, nhưng vì tư chất quá kém nên hiệu suất dẫn khí rất thấp. May mà ngươi vừa cắn dược vừa kiên trì không bỏ cuộc, độ thuần thục dẫn khí +1.]

Oa, tiên nhân ban đồ vật thật thú vị, tiếp tục cố gắng thôi!

Gà gáy ba lần, nắng sớm dần dần xuất hiện.

Đào Phong Niên tu luyện suốt đêm, tu vi vững vàng như bàn thạch không chút lơ là.

Ông đẩy cửa phòng bước ra nhìn thấy sân gạch xanh đột nhiên trở nên sạch sẽ, mọi thứ đều sáng sủa hẳn lên.

Một tiểu nha đầu mặc bộ tạp dịch màu xám, tóc búi lệch theo kiểu Đạo gia, vụng về cầm cây chổi lớn, quét từng chiếc lá vàng rơi xuống từ cây bạch quả, thở hồng hộc mồ hôi đầy trán.

Chỉ sau một đêm, trên người nàng lại tỏa ra linh quang khiến Đào Phong Niên phải ngạc nhiên.

Mặc dù dẫn khí nhập thể không phải việc khó nhưng với những người mới nhập môn như nàng, ngồi yên cũng đã là một thử thách rồi, huống chi còn phải cảm nhận linh khí, rất nhiều đệ tử nhỏ đều gặp khó khăn khi mới ngồi yên được một canh giờ.

Tuy nhiên, trên người nàng đã có linh quang chứng tỏ không chỉ vượt qua được thử thách mà còn cảm nhận và hấp thu được linh khí.

Ngay cả Đào Phong Niên khi xưa, mặc dù tinh thần và thể xác đều đã tĩnh nhưng cũng mất ba ngày mới thu được linh khí đầu tiên, lúc ấy ông còn không biết linh khí sẽ tụ lại lúc nào, không có mục tiêu rõ ràng rất dễ khiến tâm trí rối loạn.

Đào Phong Niên chớp mắt nhìn Giang Nguyệt Bạch với vẻ mặt bình tĩnh, nghĩ đến lời Hồng Đào nói rằng nàng có tâm tính kiên định…

Giang Nguyệt Bạch lau mồ hôi trên trán, phát hiện Đào Phong Niên đang đứng ở cửa liền nở một nụ cười rạng rỡ.

“Gia gia, con đã quét sạch sân rồi.”

Đào Phong Niên tỏ ra lạnh nhạt, giơ tay phải lên ngón tay biến hóa một tia sáng mỏng phát ra hóa thành Thanh Phong cuốn đi lá rụng dưới chân Giang Nguyệt Bạch, chỉ trong tích tắc tất cả lá đã tụ lại dưới tàng cây.

“Một chiêu gió cuốn là đủ để giải quyết, cần gì ngươi phải vất vả như vậy…”

“Oa! Đây là pháp thuật sao? Gia gia quả là lợi hại!”

“…”

Ánh mắt Giang Nguyệt Bạch sáng lên nhìn Đào Phong Niên với vẻ sùng bái, không hề cảm thấy thất vọng vì công sức bị lãng phí, ngược lại lại càng thêm khát khao.

“Gia gia, con có thể học pháp thuật này không?”

Đào Phong Niên đưa tay ra phía sau: “Muốn học pháp thuật, trước tiên phải vào tầng một Luyện Khí.”

Giang Nguyệt Bạch im lặng nhìn vào giao diện tu tiên của mình.

[Công pháp: Dẫn khí quyết (3/21)]

Một đêm không ngủ, nàng đã thu thập được vài quang đoàn. Dù rất khó và chậm, nhưng nàng có thể thấy được sự tiến bộ rõ rệt, mục tiêu trở nên rõ ràng, lòng đầy nhiệt huyết. Với tốc độ này…

“Gia gia yên tâm, chỉ cần thêm sáu ngày nữa, con sẽ đạt đến tầng một Luyện Khí.”

Đào Phong Niên nghe vậy, không khỏi cười lạnh: “Chỉ mới nhỏ tuổi đã khoác lác, năm đó lão phu phải mất 27 năm mới có thể bước vào tầng một Luyện Khí. Nếu ngươi có thể thành công trong sáu ngày, lão phu sẽ giữ ngươi lại, còn nếu không, mau chóng cút đi!”