Xuyên Nhanh: Tôi Với Vai Ác Là Trời Sinh Một Đôi

Chương 7: Xuyên thành vai ác thiếu gia trong văn cẩu huyết

Chuông tan học vang lên.

“Tan học!”, Thầy toán híp mắt vừa lòng rời đi.

Lúc này trong lớp không có náo nhiệt như mọi khi.

Bình thường không ai để ý Mộc Nhan, hiện tại tất cả bạn học đều nhìn chăm chú vào.

Mộc Nhan rũ mắt cất sách vở như không có việc gì.

“Mộc Nhan, không nghĩ tới cậu lợi hại như vậy! Bài toán đó có nhiều chỗ khó hiểu, không nghĩ tới cậu lại giải được!”

Cố Tiêu Tiêu ở trước mặt người khác không chút nào bủn xỉn biểu đạt tán thưởng.

Khóe miệng Mộc Nhan cong lên, khiêm tốn nói: “Từng làm qua đề đó thôi.”

“Ai nha, đừng khiêm tốn. Đề khó như vậy, có thể giải ra đã không tồi.”

Cố Tiêu Tiêu vỗ bả vai Mộc Nhan: “Giữa trưa rảnh không? Chúng ta cùng nhau đi ăn.”

Mộc Nhan nhìn nhìn quyển sách trên tay: “Xin lỗi, hôm nay còn có chút chuyện.”

Mộc Nhan đứng lên: “Hôm nay chưa kịp báo đáp ân cứu mạng, chờ cuối tuần có rảnh lại gặp.”

Mặc dù bị cự tuyệt nhưng Cố Tiêu Tiêu cũng không có thấy khó chịu.

“Tạm biệt!” Nhìn bóng dáng Mộc Nhan rời đi, trong đầu đều là hình ảnh Mộc Nhan tươi cười như ánh mặt trời, Cố Tiêu Tiêu sờ gương mặt phiếm hồng của miình.

Mà hết thảy đều rơi vào trong mắt Triệu Kha, ánh mắt hắn ta tối tăm, bên trong cuồn cuộn cảm xúc phức tạp.

......

Mộc Nhan dựa theo ký ức, ngồi trên xe bus.

Trên xe, cậu bắt đầu xâu chuỗi hướng đi toàn bộ cốt truyện.

Trong cốt truyện, Cố Tiêu Tiêu mới vừa chuyển trường tới bởi vì cứu Mộc Nhan mà đắc tội đám côn đồ, đám đó thường thường sẽ tìm Mộc Nhan gây phiền toái.

Cố Tiêu Tiêu không quyền không thế cũng dám treo cờ chính nghĩa.

Tính cách Cố Tiêu Tiêu quật cường, không chịu thua. Mỗi ngày Cố Tiêu Tiêu ở trường học chịu đựng khinh nhục nhưng vì không để cha mẹ lo lắng, về đến nhà chỉ có thể miễn cưỡng cười.

Cốt truyện vào quỹ đạo một tuần sau.

Tên cầm đầu coi trọng Cố Tiêu Tiêu, bọn họ cưỡng bách ép nữ chủ, vừa vặn Triệu Kha đi ngang qua phát hiện.

Tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân xưa cũ khiến tình cảm hai người nhanh chóng phát triển.

Mà lúc này vai ác Tư Vinh bị đuổi ra khỏi nhà nhận ra Cố Tiêu Tiêu chính là bạn chơi cùng lúc nhỏ ở nông thôn.

Cốt truyện cũng theo đó triển khai.

“001, phải hoàn thành nhiệm vụ thế giới này như nào?”

Nghe vậy, khóe miệng Mộc Nhan cong lên ý cười xấu xa, gật đầu nói: “Không phải giữ gìn thế giới hoà bình sao, chúng ta tăng cao hiệu suất, trực tiếp đánh chết vai ác cùng nam chủ!”

Dứt lời, bàn tay làm động tác cứa dao qua cổ, hệ thống sợ tới mức kêu to: “Không thể!”

Ý thức được lại lần nữa bị ký chủ trêu chọc, hệ thống tự bế nói: “Đình chỉ hành vi ngược đãi hệ thống.”

Mộc Nhan bất đắc dĩ nhún vai, đứng dậy đi xuống xe bus.

Mới vừa vào tiểu khu, một bóng dáng quen thuộc đối diện cậu.

Tư Vinh nhìn thấy Mộc Nhan mày nhăn càng sâu, hắn xoay người, trong lòng thầm mắng: “Đen đủi!”

Nhìn đến trong tay hắn còn xách vali, Mộc Nhan lập tức biết lúc này cha mẹ Tư Vinh đã đuổi hắn ra ngoài.

Nhận thấy được ánh mắt Mộc Nhan nhìn từ trên xuống dưới, Tư Vinh chỉ cảm thấy một trận phiền chán.

Hắn ngẩng đầu đối diện Mộc Nhan: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa ông đây đánh mày!”

Mộc Nhan thức thời quay mặt không nhìn hắn.

Hệ thống hoàn toàn quên vừa rồi còn giận dỗi, nhìn đến Tư Vinh nhịn không được ra tiếng: “Ký chủ, không nghĩ tới hai người ở chung một tiểu khu, thật là trùng hợp!”

Mộc Nhan giải thích nói: “Phòng gần trường học phần lớn sớm đã mua sạch, chỉ có khu này mới xây nên dư phòng, hắn xuất hiện ở chỗ này không kỳ quái.”

Mộc Nhan vốn định nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, vòng qua Tư Vinh đi vào.

Ai ngờ, Tư Vinh cũng đi theo.

Mới vừa trải qua một hồi mâu thuẫn, không khí giữa hai người có chút xấu hổ, thang máy tới lầu một, một người đàn ông mặc tây trang từ bên trong đi ra.

“Thiếu gia, đồ đạc đã sắp xếp xong, đây là chìa khóa.”

Trợ lý Từ nhạy bén nhận ra không khí giữa hai người có chút vi diệu.

Trong lòng trợ lý kêu khổ nhưng trên mặt vẫn cười hì hì.

“Thiếu gia, tiểu khu này không chỉ có giao thông thuận tiện, tính bảo mật cũng tốt, ông chủ cùng phu nhân vì ngài hao tổn không ít tâm huyết đâu”

Lúc phản ứng lại chính mình đang nói cái gì, trợ lý âm thầm ảo não, vừa rồi đầu óc bị lừa đá à!

“Hừ.”

Một tiếng hừ nhẹ cực kỳ khinh thường từ trong miệng Tư Vinh phát ra.

Lúc này sắc mặt Tư Vinh khó coi cực kỳ, trực giác nói cho trợ lý biết độ ấm thang máy đều giảm xuống vài phần.

Không gian thang máy an tĩnh, ba người không ai nói gì.

Mộc Nhan đứng phía sau hai người nhìn chằm chằm Tư Vinh, nhìn có chút xuất thần.

Thẳng đến khi nghe được âm thanh hệ thống mới hồi phục tinh thần lại.

“Nhân vật Tư Vinh cũng rất tội nghiệp, chưa bao giờ có người thật lòng yêu thương, người bạn duy nhất cũng vì trai vứt bỏ hắn.”

Môi Mộc Nhan nhấp chặt: “Vậy mày cảm thấy Cố Tiêu Tiêu kẹp giữa bọn họ có tội sao? Cô ta chỉ muốn thi đậu đại học có một tương lại sáng rạng nhưng bị hai người này kéo vào địa ngục không thể thoát, cho nên, cuối cùng nữ chủ chết.”

Hệ thống: “......”

Mộc Nhan thấy hệ thống không nói, đành bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Nhớ kỹ, chúng ta chỉ làm nhiệm vụ. Không cần động tình cảm.”

Mộc Nhan nói xong sững sờ tại chỗ, một trận cảm giác dị dạng xẹt qua trong lòng.

Âm thanh hệ thống héo úa: “Đã biết.”

Chờ thang máy tới lầu 20, Tư Vinh nhìn Mộc Nhan cùng theo ra.

Tư Vinh nhịn không được, trầm giọng nói: “Trợ lý Từ.”

“Thiếu gia.”

Trợ lý bước theo nhưng ở trong lòng không ngừng phun tào.

Tư Vinh: “Tôi muốn......”

Nhìn trong ánh mắt Mộc Nhan thổn thức, lời đến bên miệng nuốt xuống.

Tư Vinh lại đột nhiên cảm thấy không quan trọng.

Tư Vinh: “Nơi này tôi rất vừa lòng.”

Lúc này tinh thần lẫn thể xác trợ lý đều mệt mỏi, nào có tinh thần đi quản Tư Vinh.

“Ha ha, nếu ngài vừa lòng vậy tôi đi trước, có chuyện gì thì gọi điện.”

Chờ đến khi trợ lý Từ rời đi, Tư Vinh mới nhìn về phía Mộc Nhan, ánh mắt lạnh băng: “Tốt nhất quản chặt cái miệng, cái gì nên nói cái gì không nên nói, hẳn đã rõ ràng.”

Mộc Nhan đang lục lọi chìa khóa trên người, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía hắn.