Mặc dù mấy ngày nay, bà ấy cũng lờ mờ nghe người ta nói hai câu sắc mặt Đại cô nương không tốt, nhưng dù sao cũng không phải chuyện phòng bếp, bà ấy cũng không dám bàn tán nhiều. Nhưng mà hiện tại...
Bà ấy ra hiệu, để mọi người chờ một chút, bản thân lại nhẹ nhàng đi vào, mới đi đến chỗ hành lang nối liền giữa chính đường và hậu viện, bỗng thấy cánh cửa phía đông sương phòng đột nhiên mở ra, nhìn trang phục dáng người, lại chính là Đại cô nương một tay cầm khăn che mặt chạy ra, cứ thế chạy thẳng đến chỗ Lão thái thái! Bốn năm nha hoàn bà tử phía sau vội vàng đuổi theo không kịp.
Đừng nói là tận mắt thấy, mà ngay cả nghe Lý Tam gia cũng chưa từng nghe nói Đại cô nương từng thất thố như vậy, nhịn không được ngẩn người.
—— Sáng sớm tinh mơ, chuyện gì xảy ra vậy?
...
"Cô nương, Nhị cô nương?"
Đại nha hoàn Bích Nguyệt nhẹ nhàng kéo ba lớp màn giường, ánh sáng ban mai bên ngoài cửa sổ cùng ánh nến sáng rực trong phòng chiếu vào tấm chăn gấm mềm mại dày dặn như mây trên giường.
Trong chăn gấm, một cô nương trẻ tuổi đang ngủ. Nàng quay lưng ra ngoài, vùi mặt vào trong chăn, chỉ để cho nha hoàn thấy một lọn tóc đen nhánh còn hơn cả gấm vóc, hình như đang ngủ say.
"Nhị cô nương, nên dậy rồi." Bích Nguyệt cười nói nhỏ: "Nô tì biết cô nương đã tỉnh rồi. Dậy mau. Hôm nay Ôn Đại thiếu gia đến đấy."
Ài, không được ngủ nữa rồi.
"Nhị cô nương" Kỷ Minh Dao thở dài.
Nàng dùng tốc độ không nhanh hơn rùa bao nhiêu xoay người, ngồi dậy: "... Giờ nào rồi?"
"Đã là đầu giờ Mão rồi!" Bích Nguyệt vội vàng cùng người ta đỡ Nhị cô nương xuống giường, vừa nói: "Hôm qua phu nhân đã dặn dò, bảo hôm nay cô nương phải ăn mặc chỉnh tề, không được lười biếng. Còn nửa canh giờ nữa là đến giờ thỉnh an, cô nương thật sự không thể ngủ thêm nữa."
"Biết rồi, biết rồi..." Kỷ Minh Dao vẫn nhắm mắt, tận hưởng khoảnh khắc mơ màng cuối cùng của giấc ngủ.
Nha hoàn bà tử trong phòng vây quanh nàng ngồi đến trước bàn trang điểm. Súc miệng rửa mặt xong, nàng rốt cuộc cũng tỉnh táo bảy tám phần, nhìn vào chiếc gương đồng sáng bóng rõ ràng.
Bích Nguyệt đang cùng Xuân Giản với Hoa Ảnh chải cho nàng kiểu tóc Triều vân cận hương kế.
Đây là kiểu tóc thường thấy của các tiểu thư khuê các, vừa sinh động, thú vị nhưng cũng không kém phần đoan trang, tóc chia thành nhiều lọn xoắn lại rồi chồng lên nhau trên đỉnh đầu, tuy rằng việc chải tóc không quá phức tạp, nhưng cộng thêm thời gian cài trâm cài hoa, ít nhất cũng phải mất hơn một khắc. Từ trước đến nay Kỷ Minh Dao không tốn tâm tư vào việc ăn mặc, từ năm mười tuổi mọi thứ đều do một tay Bích Nguyệt lo liệu. Nàng không giúp được gì, cũng không có việc gì làm, nhìn mình trong gương đến ngẩn người.
Sống lại một đời, còn chưa cập kê, vậy mà đã đến lúc chính thức xem mắt, chuẩn bị thành hôn rồi.
Nhanh quá đi...
Kiếp trước ở độ tuổi này, thời gian này, nàng còn đang học... cấp ba.
Miệt mài đèn sách mười mấy năm, ba năm sau, mới học xong học kỳ một năm nhất đại học, kỳ thi cuối kỳ như ma quỷ cuối cùng cũng kết thúc, nàng thức đêm cày game, nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, liền đến nơi này, trở thành Nhị cô nương của phủ An Quốc Công vừa mới chào đời, tên cũng được thêm một họ "Kỷ" vào trước Minh Dao, biến thành Kỷ Minh Dao.
Lúc mới xuyên không còn tưởng là đang mơ, nhưng hiện tại, nghĩ đến kiếp trước lại càng giống như một giấc mơ hơn.
Bích Nguyệt cài chiếc trâm cài bướm bằng vàng khảm ngọc Điểm thúy đính ngọc trai cuối cùng lên tóc Nhị cô nương, Xuân Giản ở trong sân hái hai giỏ hoa theo mùa vào, hoa mộc lan, hoa mẫu đơn, hoa hồng, hoa nguyệt quý, hoa đào, hoa hải đường... từng đóa từng đóa đều nở rộ rực rỡ, trên cánh hoa nhụy hoa còn đọng lại những giọt sương sớm long lanh.