Cái này trách nhầm nguyên Ôn Dao rồi, ban đầu từ chối là đau lòng vì không còn cơ hội với nam thần, nản lòng thoái chí. Sau này muốn kết hôn là do ý chí chiến đấu như tro tàn đã cháy lại, muốn lấy thân phận em dâu để tiếp cận Phó Lễ Chi, gây thêm rắc rối.
Nhưng Ôn Dao cũng không nói ra, rốt cuộc nguyên chủ ăn ngay nói thật đã chết đói ở cạnh thùng rác, mang theo quyết tâm đến chết cũng không ăn bánh rán hành.
Lát sau Phó Nghiên hoang mang phản ứng lại thì khuôn mặt bừng. Này, hai người này đang nói gì vậy?
Liệu có vấn đề không, có cố gắng không…
Cô ta là một cô gái trong sáng ngây thơ, không biết cái gì cả.
Nếu một hai phải hỏi, vậy thì cũng hiểu đại khái một ít.
“Cái khác đừng nói nữa, trước nói cách giải quyết thế nào thôi.”
Ôn Dao giành lấy quyền chủ động, cô đã quá thành thạo chiêu đổ lỗi cho người khác, ít suy ngẫm về bản thân rồi.
"Cô có thể giải quyết thế nào? Ly hôn sa?" Phó Cẩn Chi khơi dậy hứng thú, lông mi như lông quạ của anh rũ xuống: "Nhưng danh tiếng của tôi đã bị cô hủy hoại, lại còn không có con."
"Nghĩ thế nào thì đều là tôi không có lợi."
Ly hôn đã không hề dễ dàng, Ôn Dao còn phải ngăn cản nam chính vi phạm pháp luật, chỉ hận không thể biến Phó Cẩn Chi thành mặt dây chuyền treo trên điện thoại, để anh không thể rời đi dễ dàng.
Ôn Dao cắn môi, cứ như là hy sinh gì lớn lao lắm, đôi mắt đẹp ngấn nước.
"Như vậy đi, tôi đền cho anh một đứa con gái."
Phó Cẩn Chi đứng dậy, đi tới trước mặt Ôn Dao, giam cô vào giữa ghế sô pha và ngực, dùng ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương trên người đối phương.
Hơi thở chậm rãi, giọng nói nặng nề, đôi mắt sáng ngời như yêu tinh quyến rũ.
“Cô định đền thế nào? Giống như ngày hôm đó, cho đến khi sinh được con gái…”
Phó Nghiên lặng lẽ rời khỏi phòng khách, hai người này thật không biết xấu hổ, sợ bọn họ thật sự tạo em bé trước mặt cô gái ngây thơ như mình quá.
Phó Nghiên đã quên rằng mình đến đây để hưng sư vấn tội. Mà có nhớ cũng vô dụng, chính chủ chỉ lo tán tỉnh.
Cô ta lùi vè phía sau, dỏng tai lên nghe lén, sau đó nghe thấy:
"Cha!"
"Từ hôm nay trở đi, tôi là vợ anh, anh là cha của tôi, chúng ta mỗi người một chức vụ."
"..."
Phòng khách rơi vào im lặng, chỉ có Ôn Dao là giống như Đường Tăng hoàn toàn không nao núng trước sắc đẹp lại còn chính khí ngời ngời.
"Như vậy anh không cần phải ly hôn, lại có một đứa con, còn có thể sỉ nhục trả thù tôi, không lỗ đúng không!"
8848 cũng giật mình phát ra tiếng điện tử xẹt xẹt.
Một lúc lâu sau, Phó Cẩn Chi ngồi xuống bên cạnh Ôn Dao, đột nhiên đổi chủ đề: “Tôi nhớ thứ tư cô không có tiết, đừng quên tiệc tối ngày mai.”
"Được, cha."
Rầm một tiếng, lúc Phó Nghiên lui về phía sau thì ngã chổng vó.
Ôn Dao có lòng tốt đi tới đỡ dậy, lại bị trừng mắt nhìn một cái.
"Cô, cô toàn nói vớ vẩn cái gì vậy?"
Ôn Dao vô tội, cô là một đứa trẻ mồ côi xinh đẹp và khỏe mạnh, cứ mãi không được nhận nuôi chắc chắn là có nguyên nhân.
Mồm mép không khống chế được.
Sau đó thành người thực vật, nghe thấy giọng nói của thế giới bên ngoài nhưng không thể đáp lại được gì, tính cách thì càng kỳ lạ, người lại càng kỳ cục hơn.
"Cô lớn như vậy rồi mà còn té nữa, có phải não chưa phát triển đầy đủ không? Có muốn đến bệnh viện kiểm tra chút không?"
“Cô mới hỏng đầu ấy, cái đồ xấu xa mang thai giả này!” Phó Nghiên tức giận đến phồng má.
Ôn Dao không tán đồng nhìn về phía Phó Cẩn Chi nói: “Anh nên dạy em gái mình kính già yêu trẻ. Tính già thì tôi là chị dâu của cô ta, tính trẻ thì tôi là cháu gái cô ta, tôi quan tâm sức khoẻ cô ta, cô ta không nên ngang ngược vô lý với tôi như vậy.”