Bé Con Làm Nam Phụ Ác Độc Trong Bốn Quyển Sách

Chương 10

Chuông điện thoại của viện trưởng lại vang lên, bước chân của hắn càng nhanh hơn, hoàn toàn không cho bé con có thời gian để do dự, mà lực chú ý của Thời Duẫn cũng nhanh bị chiếc xe bản dài đậu ở trước cửa hấp dẫn.

Tài xế mặc đồ Tây thẳng thóm đứng tại cửa sau của chiếc xe, nhìn thấy viện trưởng ôm một đứa nhỏ đi ra thì lập tức mỉm cười mở cửa sau xe.

Viện trưởng cong lưng đưa Thời Duẫn vào trong xe, đồng thời trên mặt hiện lên nụ cười đầy vẻ xu nịnh: “Lục tiên sinh...”

Chờ sau khi hắn nhìn thấy rõ người trong xe thì lập tức nghẹn họng.

Bé con trong ngực hắn cũng ngơ ngác, bé nhìn về phía gương mặt tuấn tú vô cùng nhưng quá mức trẻ tuổi ngây ngô kia, bé ngơ ngác mở miệng: “Pá... pá?”

Là... ba ba số 3 sao?

Mặc dù bị giới hạn bởi tuổi tác quá nhỏ và quản lí của viện phúc lợi quá nghiêm khắc, nên Thời Duẫn không có cách nào lập tức đi tìm cha. Trong mấy ngày hệ thống biến mất này, trong đầu bé con đã nhớ kỹ hết tất cả thông tin về 3 vị cha ruột mà bé có thể nhớ.

Khi bé nghe tin ba ba muốn tới đón mình, Thời Duẫn mặc dù không có ồn ào hay hỏi thăm viện trưởng không ngừng, nhưng trong lòng bé đã suy nghĩ rất nhiều lần —— Người đón bé là ba ba số 1 tên Tần đình Xuyên? Hay là ba ba số 2 siêu trẻ trung? Hoặc là ba ba tóc dài số 3?

Đương nhiên, mặc kệ là người nào, đều đủ để cho bé con có được niềm vui siêu lớn chưa bao giờ có, trong đầu đều là: Bé rốt cuộc tìm được ba ba rồi á!!!

Trong lòng đang sôi sục cảm xúc như thế, chợt nhìn thấy ba ba mà viện trưởng gọi, mặc dù bé chỉ thấy nửa sườn mặt, nhưng cũng đủ để bé nhìn ra người này khác với 3 ba ba mà bé đã thấy trong ảnh, nhưng phản ứng đầu tiên của Thời Duẫn lại là bé lại lại lại lại có thêm một vị cha ruột!

Thế giới này bị gì vậy á, sao cha ruột của bé chạy khắp nơi vậy nè.

Thời Duẫn mờ mịt gãi gãi đầu, có chút mờ mịt, lần nữa xác nhận: “... Ba ba?”

Bé liên tiếp gọi ba ba hai lần liền, thiếu niên đang nhắm mắt dựa lưng vào ghế để nghỉ ngơi cũng không thèm mở mắt, hắn chỉ nhíu mày, lạnh giọng mở miệng: “Chú Ngô, không nên lãng phí thời gian.”

Khi Thời Duẫn gọi ba ba thì viện trưởng cũng đồng thời đổi giọng gọi “Lục thiếu gia”.

Giờ nghe thiếu niên nói kiểu nói này thì biểu tình lấy lòng trên mặt hắn cũng không rảnh lo, ngay cả việc Thời Duẫn gọi sai hắn cũng không rảnh để uốn nắn.