Lúc này có người đỏ mắt ghen tị nóng nảy, cất tiếng mượn sức mọi người: “Mọi người phải cùng nhau phân xử đi chứ, đạo quan này chiếm chỗ thôn ta, sao có thể để một người ngoài nhận của hời. Cho dù có khai phá thành khu du lịch thì cũng phải được người thôn ta đồng ý.”
“Đúng vậy, lão đạo sĩ ngày ngày không ở trong thôn, bình thường toàn nhờ già trẻ nhà ta trông nom đạo quan, chăm sóc giếng cổ. Nếu hôm nay có muốn bán đất đi, sao có thể đẩy chúng ta ra ngoài? Khắp thiên hạ nào có chuyện tốt đẹp đến thế!”
Tô Nhu Nhu ngửa mặt, sửng sốt hồi lâu, giận đỏ hai tai.
Rõ ràng sư phụ tốt bụng cho mọi người vào sân tránh nóng, đến miệng họ đổi trắng thay đen, hóa thành họ chăm lo sân giếng cho sư phụ rồi!
Rõ ràng không phải như thế.
Không ngờ rằng những lời chiếm đoạt sân giếng của người trong thôn lại lọt qua tường ngăn vừa vặn vào tai Hoắc Lê Thành được người người chờ mong mới xuống khỏi siêu xe đến nơi này thị sát.
Hắn rũ mắt, khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, khiến cho đám lãnh đạo đến tiếp thầm gọi cha gọi mẹ, chửi rủa đám thôn dân trong kia không hiểu sự đời, chuyện hợp tác còn chưa bàn tới đã tranh nhau đòi chia lòng heo.
Sao lại ngu ngốc thế chứ!
Nếu Hoắc Lê Thành này không vui lòng, bỏ qua việc đàm phán thì họ phải đi tận đâu tìm ông chủ quý giá cỡ này đến khai phá nơi thâm sơn cùng cốc?
“Tổng giám đốc Hoắc.” Có vị lãnh đạo mồ hôi thấm ướt tóc mai, vội vàng cười cười đi lên hòa giải: “Hương thân trong thôn thiếu hiểu biết, lần hợp tác này đảm bảo không có vấn đề gì đâu, chúng tôi sẽ tự mình giải quyết chuyện trong thôn đó.”
Hoắc Lê Thành không tỏ vẻ gì, sắc mặt vẫn lạnh băng như cũ: “Thế sao?”
“Vâng, đúng thế.” Lãnh đạo cười xòa, móc khăn giấy ra, vừa lau mồ hôi vừa trợn mắt nhìn đám tay chân trước mặt, trách cứ đối phương sao không sắp xếp trước chuyện ngày hôm nay.
Cấp dưới thấy thế vội phái người đi lên đuổi đám thôn dân, đi trước dẫn đường, đưa tổng giám đốc Hoắc hạ tấm thân cao quý bước lên bậc thang trước cổng lớn đạo quan.
Mới vừa sải bước lên bậc tam cấp, đột nhiên họ nghe thấy tiếng phản bác khí phách bên trong.
Một giọng nói non nớt vang lên, chống lại âm thanh của đám trẻ to béo trèo trên đầu tường và đông đảo hương thân phụ lão đang đòi chia phần đạo quan này, trong trẻo sửa lỗi của họ: “Không đúng.”
“Sư phụ là người tốt, nhà họ Hoắc cũng là người tốt nhất thiên hạ.”
“Mọi người nói sai cả rồi!”
Tiếng nói vang ra, chấn động cả sân yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Đột nhiên, Hoắc Lê Thành ngoài cửa đạo quan bật cười. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người nói nhà họ Hoắc là người tốt? Thật mới mẻ.
Hắn lạnh nhạt hỏi trợ lý cạnh mình: “Tôi là người tốt sao?”
Trợ lý: “...” Đương nhiên không phải.
Tổng giám đốc Hoắc ngày thường dùng thủ đoạn tung hoành chốn hào môn, khí phách hiên ngang, ngay cả mảnh xương cũng không chừa cho địch thủ, được xưng tụng Diêm Vương sống, tuyệt đối không phải người tốt gì!
Nhà họ Hoắc chốn thủ đô trong truyền thuyết là một gia tộc tội ác chất chồng, gian trá âm hiểm, trên dưới không một ai vô tội.
Không hiểu sao đến miệng cô bé Tô Nhu Nhu này lại trở thành người tốt nhất thiên hạ?
Các cô chú ông bà trong thôn bị bé con Tô Nhu Nhu phản bác không nói nên lời, bên cạnh đó suy nghĩ nhân dịp lãođạo sĩ không ở đây cướp đạo quan bán lấy tiền bị phanh phui trước mặt người khác, trong lúc nhất thời, mặt mũi của họ đều hơi xấu hổ.