“Được rồi, Triệu Thúy Lan, cô bớt tranh cãi đi, không thấy trên người con bé ướt hết sao? Mượn một chiếc áo của đồng chí nam mặc thì sao chứ? Hơn nữa cũng đâu trái pháp luật, cô quản nhiều như vậy làm gì?” Người lên tiếng là Lý Thu Liên – chủ nhiệm hội phụ nữ, ở cùng một sân.
Hạ Thanh Nịnh hơi ngạc nhiên với việc bà ấy lại đứng ra nói chuyện giúp mình, bởi vì Lý Thu Liên và mẹ của Lục Kinh Chập là bạn thân với nhau, đối với hành vi leo lên giường Lục Kinh Chập của nguyên chủ, bà ấy vẫn luôn khinh thường, những năm gần đây cũng không để ý đến cô.
“Chủ nhiệm Lý nói đúng lắm, thím Triệu đừng nói nữa, trước tiên để Thanh Nịnh về nhà thay bộ đồ khác đi, để lâu lại bị cảm lạnh.” Thím Ngô cũng nói giúp.
“Ban ngày ban mặt mà cô ta dám mặc quần áo đàn ông đi qua đi lại trên đường, chẳng lẽ còn không cho người khác nói hả.” Triệu Thúy Lan cảm thấy mình bị mọi người kéo thấp mặt mũi, trong lòng khó chịu, bắt đầu không lựa lời mà nói: “Cái gì mà đồng chí Nam, tôi thấy chính là đàn ông lang chạ ở bên ngoài của cô ta.”
Mặc dù tính cách của Hạ Thanh Nịnh dịu dàng, nhưng không yếu đuối, thấy Triệu Thúy Lan không phân rõ trắng đen, tùy tiện nói xấu mình, cô không chút yếu thế mở miệng hỏi lại.
“Đàn ông lang chạ? Thím tận mắt nhìn thấy hay là bắt được tận tay hả? Mọi chuyện đều phải nói đến chứng cứ, thím không có bằng chứng lại tùy tiện bịa đặt chuyện làm hỏng danh dự của người khác, không sợ tôi kiện thím à?”
Mới đầu chẳng qua Triệu Thúy Lan cũng là miệng nhanh hơn não, nào có chứng cứ gì, ngày thường bà ta đã quen ức hϊếp nguyên chủ, từ trước đến nay nguyên chủ chưa từng phản kháng, cho nên bà ta nói chuyện cũng không cố kỵ gì, bây giờ đột nhiên bị Hạ Thanh Nịnh bật lại vài câu, nhất thời không phản bác được.
Cục diện đột nhiên thay đổi, mọi người thấy Hạ Thanh Nịnh vẫn luôn hèn yếu lại đột nhiên mạnh mẽ như vậy đều rất ngạc nhiên, Lý Thu Liên nhìn về phía cô, ánh mắt bà ấy hiếm khi có sự khen ngợi.
Từ trước đến nay ở chỗ nguyên chủ, có thể nói Triệu Thúy Lan chưa từng chịu thiệt bao giờ, đâu chịu nổi cơn tức này, sau khi kịp phản ứng, lập tức mắng.
“Hừ, con nhóc không biết xấu hổ nhà cô, đến thành phố ăn cơm khô được mấy ngày đã không tìm được phương hướng rồi đúng không? Muốn chứng cứ đúng không, quần áo trên người cô chính là chứng cứ!”
Nói đến đây, dường như bà ta túm được trọng điểm, châm chọc: “Quần áo trên người cô không phải của gã đàn ông bên ngoài còn có thể là của chồng cô à, hừ, ai mà không biết chồng cô đã hơn bốn năm không về nhà, lấy đâu ra quần áo cho cô mặc?”
Hạ Thanh Nịnh vừa định mở miệng phản bác, đột nhiên nhìn thấy một bóng người mặc đồ xanh lục đứng sau đám người, không biết đã đứng bao lâu.