Hôm nay Phương Ninh Hinh đến lớp không thấy Tống Thiệu Huy. Trong giờ học Phương Ninh Hinh có liên hệ với anh, nhưng vẫn không nhận được phản hồi, cô có chút lo lắng cho anh.
Nhưng sau giờ giải lao, Phương Ninh Hinh vui vẻ khi thấy Tống Thiệu Huy mang balo bước vào lớp, đến chỗ ngồi của mình vội gục mặt xuống bàn. Từ lúc bước vào Phương Ninh Hinh đã thấy anh sắc mặt không được tốt, sắc mặt lo lắng, ủ rũ.
“Tống Thiệu Huy, đã có chuyện gì xảy ra với cậu sao? Có thể chia sẻ với tôi được không?”
Tống Thiệu Huy cũng không muốn giấu diếm cô bạn thân này, anh ngước mặt lên thành thật chia sẻ.
“Sắp tới kì hạn đóng học phí, tớ vẫn chưa chuẩn bị đủ tiền để nộp cho trường”
Phương Ninh Hinh biết trường hợp của Tống Thiệu Huy là được nhận học bổng vào trường học, nhưng học bổng chỉ hỗ trợ một phần nào, chi phí còn lại là do Tống Thiệu Huy phải chủ động chuẩn bị thêm.Phương ninh Hinh ngưỡng mộ tinh thần ham học của anh, dù khó khăn nhưng vẫn luôn nỗ lực cố gắng, nhìn đôi mắt anh thâm quần, chắc có lẽ tối qua Tống Thiệu Huy đã phải thức trắng đêm để tìm cách kiếm tiền trang trải học phí,. Nghĩ đến đây cô càng thấy thương cho Tống Thiệu Huy. Nhưng Phương Ninh Hinh cũng rất nhanh nhạy thông minh, cô nghĩ ra một cách mà không cần phải nhờ vả ai.
“Tớ có cách này có thể giúp cậu kiếm thêm thu nhập”
…..
“Ninh Hinh à, cách này có được không đó?’
“Cậu yên tâm, rồi sẽ ổn mà”
Phương Ninh Hinh tận dụng số hoa trong vườn cô đã tự tay trồng và chăm sóc, mỗi ngày cô cắt một ít hoa mang đến gần cổng trường. Sau đó cả Tống Thiệu Huy và cô tự tay gói hoa và bán cho học sinh và người qua đường, vả lại cũng sắp đến ngày lễ tình nhân nên cả Phương Ninh Hinh và Tống Thiệu Huy đều rất vui mừng vì đã khởi nghiệp thành công.
Cả ba ngày nay công việc bán hoa của hai người đều rất ổn định, Phương Ninh Hinh rất vui vẻ vì số hoa mà cô tự tay trồng có thể giúp đỡ cho bạn của cô có thêm thu nhập.
“Ninh Hinh, cảm ơn cậu, mấy ngày nay, chúng ta bán được cho rất nhiều người đấy”
“Không có gì, đã là bạn bè, cậu gặp khó khăn thì người bạn này nên ra tay tương trợ chứ nhỉ.”
Cả Phương Ninh Hinh và Tống Thiệu Huy đang dọn hàng ra bán sau khi tan học, thì lại bị nhóm nữ sinh trong trường kiếm chuyện.
“Xem kìa, đây không phải là thủ khoa của trường đó chứ? Nghe đâu nhờ học bổng mới được học ở trường này, vậy mà không biết thân phận, còn ra vẻ? Buôn bán ở đây, đúng là mất hình tượng quá đi”
Tống Thiệu Huy đang bối rối đứng trước bọn nữ sinh gây chuyện, Phương Ninh Hinh đang đứng gần đó gói hoa thì nhanh chóng bước ra. Cô biết bọn nữ sinh này học lớp kế bên cũng là các vị tiểu thư đỏng đảnh kiêu kì. Với thân phận của Tống Thiệu Huy đúng là thấp cổ bé họng, vả lại người kiếm chuyện lại là nữ sinh nên anh cũng bối rối khó xử không biết phản ứng thế nào.
“Để tớ..”
“Vào trường bằng học bổng thì đã sao, chúng tôi kiếm tiền bằng công việc chân chính để phục vụ cho việc học tập của mình thì chẳng có gì gọi là mất hình tượng cả, chỉ có những người chỉ biết ăn bám vào gia đình rồi ra vẻ ở đây mới là…là gì nhỉ… kẻ thích gây chuyện làm phiền khác”
Phương Ninh Hinh kiêu ngạo đám lại, tính tình của cô cũng rất thẳng thắng, lúc chưa nhận lại gia đình, cô vẫn phụ giúp ba mẹ bán quán cơm, thì cũng là điều rất bình thường, chỉ cần không làm việc gì có lỗi với lương tâm là được thôi.
“Mày…mày dám nói tao ăn bám à”