Làm Đoàn Sủng Ở Thế Giới Động Vật

Chương 16

Nhưng tiếc thay, nhân viên căn cứ không thể ngờ rằng Diệp Dư Niên đã rời khỏi lãnh thổ chỉ trong ngày đầu tiên, hơn nữa còn kéo theo túi táo 50 cân!

Chỉ trong một buổi chiều, cậu đã tiến gần lãnh thổ của gấu trúc đực kia thêm 3 km!

Hiện tại, vị trí của Diệp Dư Niên đang nằm ở rìa lãnh thổ của con gấu trúc đực kia. Chỉ cần tiến thêm khoảng 2 km, hai con gấu trúc chưa trưởng thành này sẽ chạm mặt.

Điều tồi tệ hơn là, gấu trúc đực kia đang tuần tra lãnh thổ của mình. Khoảng cách giữa hai con hiện chưa tới 3 km!

Gấu trúc đực kia đã ngửi thấy mùi của Diệp Dư Niên từ lâu và đang tiến về phía cậu.

Trong khi đó, Diệp Dư Niên hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang đến gần. Sau khi ăn liền tù tì mười quả táo, cậu bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Tranh thủ lúc còn tỉnh táo, Diệp Dư Niên thử trèo lên cây. Tìm được một nhánh cây đủ rộng để nằm thoải mái, cậu lại trèo xuống, bắt đầu nghĩ cách mang cả túi táo lên cây.

Móng vuốt của gấu trúc tuy linh hoạt, nhưng khi trèo cây cần dùng cả bốn chân.

Ngậm túi táo bằng miệng cũng không ổn, vì túi nặng tới 50 cân! Nếu túi không rách, thì cậu cũng lo mình sẽ gãy răng mất!

Lắc lắc cái đầu tròn, Diệp Dư Niên thầm kêu không ổn.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu vẫn cảm thấy ngậm táo lên từng quả là phương án an toàn nhất.

Dù có dính chút nước dãi của mình, nhưng sao cậu lại phải chê nước dãi của chính mình cơ chứ?

Làm thì làm thôi!

Trong lúc gấu trúc đực kia đang tiến tới gần, Diệp Dư Niên kiên trì chuyển từng quả táo lên cây.

Hết lần này đến lần khác, mãi cho tới khi túi táo vơi đi gần hết, cậu mới nhận ra một điều bất thường.

Mùi hương xa lạ càng lúc càng rõ ràng, bản năng mách bảo cậu rằng kẻ đang tiến đến chính là đồng loại của mình, hơn nữa còn là một con gấu trúc đực to lớn hơn cậu rất nhiều!

Không cần suy nghĩ, Diệp Dư Niên vội vàng trèo tót lên cây, mắt mở to, cảnh giác nhìn về phía trước.

Trong khu rừng, lá cây xào xạc lay động. Ngay sau đó, một bóng dáng to lớn xuất hiện trong tầm mắt của cậu.

Đó là một con gấu trúc đực chưa trưởng thành, cũng chưa đến tuổi thành niên, nhưng đã bốn tuổi và sắp trưởng thành. Thân hình nó lớn hơn hẳn Diệp Dư Niên, gần như tương đương với gấu trúc trưởng thành.

So với con gấu trúc này, Diệp Dư Niên trông nhỏ hơn rất nhiều!

Cảm giác nguy hiểm bao trùm lấy cậu, bộ lông trên người lập tức xù lên.

Cậu thật sự quá chậm chạp!

Sao bây giờ mới nhận ra đối phương?

Phải làm sao đây?

Phải làm sao đây?!

Con gấu trúc này liệu có tấn công cậu không?

Tại sao cậu lại trèo lên cây chứ? Đáng lẽ nên quay đầu bỏ chạy mới đúng!

Diệp Dư Niên hoảng loạn vô cùng. Nhưng khu vực này… chẳng phải vốn không thuộc lãnh thổ của gấu trúc kia sao?

Sao nó lại xuất hiện ở đây?!

Nếu nó tấn công thật…

Nhìn con gấu trúc đực xa lạ ngày càng tiến gần, tim Diệp Dư Niên như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Cậu thậm chí bắt đầu nghĩ liệu có nên nhảy xuống, dùng cả thân người đè bẹp đối phương không.

Đúng lúc này, con gấu trúc xa lạ dừng lại cách cây của Diệp Dư Niên khoảng hơn chục mét. Nó chậm rãi cúi đầu, nhặt lên một thứ gì đó rồi cắn một miếng.

Diệp Dư Niên chăm chú nhìn, lập tức nhận ra thứ bị nhặt lên chính là một quả táo lớn mà cậu vô ý làm rơi khỏi cây.

Hả?

Táo lớn?