Làm Đoàn Sủng Ở Thế Giới Động Vật

Chương 9

Dư Niên lật qua lật lại bàn chân lông xù của mình, tự chơi một lúc rồi mới ngồi xuống, tận hưởng bữa tiệc tre.

Sau khi ăn no uống đủ giữa rừng tre, cơn buồn ngủ lại kéo đến.

Bản năng nhạy bén mách bảo Dư Niên rằng xung quanh không hề có nguy hiểm, thậm chí ngoài mùi của chính mình, cậu còn chẳng ngửi thấy mùi động vật hoang dã nào khác. Vì vậy, Dư Niên an tâm nằm phịch xuống, ngủ một giấc ngon lành.

Lần nữa tỉnh dậy, đã là buổi chiều.

Biết hành trình tiếp theo có thể phải chạy đường dài, sợ không đủ sức, Dư Niên lại ăn thêm một ít tre, thậm chí còn cắn vài cây chơi chỉ vì thích âm thanh giòn tan khi tre gãy.

Đợi đến khi trời dần tối, Dư Niên mới tiếp tục lên đường.

Với khứu giác và khả năng nhìn đêm tốt bẩm sinh của gấu trúc , cộng thêm việc đã quen thuộc đường về cơ sở, hành trình của Dư Niên khá thuận lợi.

Cậu còn tính toán thời gian rất chính xác, nửa đêm chăm chỉ đi đường, nửa đêm còn tìm một cái cây leo lên ngủ.

Khi trời dần sáng, Dư Niên mới thong thả leo xuống, tranh thủ trước giờ ăn sáng của cơ sở, đến cổng bắc – nơi cậu rời đi hôm qua.

Đúng vậy, Dư Niên nhớ rõ đường về cơ sở, nhưng cậu không biết rằng ngoài cổng này, cơ sở còn có mấy cổng khác. Xui xẻo thay, đây lại là cổng ít người qua lại nhất!

Sáu giờ rưỡi sáng, Dư Niên đã đến cổng bắc, thế nhưng chờ mãi mà chẳng thấy ai đến mở cửa. Cậu đành ngồi chờ, thỉnh thoảng đứng dậy dùng móng gõ cửa, mong có thể thu hút sự chú ý.

Nhưng nơi này cách xa khu nhân viên ở, tiếng gõ của Dư Niên không gây được chú ý.

Bây giờ khó khăn lắm mới thấy nhân viên của cơ sở, Dư Niên làm sao không kích động?

Sau một đêm chạy đường xa, lại ngồi ngoài cửa suốt ba tiếng, Dư Niên sớm đã đói. Nhìn thấy trên xe tải chất đầy tre, cậu lập tức tăng tốc.

Hành động này làm Ngụy Trình Dương và đồng nghiệp giật mình.

Dù gấu trúc có đáng yêu đến đâu, nó vẫn mang chữ “gấu” chứ không phải “mèo”.

Dư Niên hai tuổi, tuy chưa đạt kích thước của gấu trúc trưởng thành, nhưng đã cao 1m2 và nặng hơn 100kg.

Dù biết tính cách Dư Niên ôn hòa, nhưng ai dám đánh cược?

Đồng nghiệp xoay vô-lăng định quay xe, nhưng đường gần cổng bắc quá hẹp, xe tải lớn không dễ quay đầu. Nếu lùi xe vội vàng, sợ rằng sẽ làm Dư Niên hoảng loạn mà tăng tốc lao đến—

“Khóa cửa sổ trước đã! Dư Niên chắc sẽ không tấn công chúng ta đâu…”