Hai người ngồi cách nhau khá xa, Nghiêm Hoài thấy cậu chỉ lo cắm cúi ăn cơm, một miếng thức ăn cũng chưa động đến.
Anh chuyển chỗ, ngồi sang khu vực gần Tống Trĩ hơn để gắp thức ăn cho cậu.
Nghiêm Hoài cứ gắp, Tống Trĩ thì cứ im lặng cắm đầu ăn, mãi cho đến khi bị ngăn lại thì Tống Trĩ mới dừng sau bát thứ tư.
Trong bát cơm sạch sẽ của Tống Trĩ không còn sót một hạt cơm nào, cậu đặt bát đũa xuống, hai tay để ra sau, ngồi thẳng lưng: "Em, em ăn xong rồi ạ."
"Ừm."
Tống Trĩ đứng dậy, nhẹ nhàng dịch ghế, không dám tạo ra bất kỳ tiếng động nào, cơ thể cứng đờ như robot, sau đó xoay người bước lên lầu một cách máy móc.
"Chờ chút." Nghiêm Hoài gọi cậu lại từ phía sau.
Tống Trĩ đứng chôn chân tại chỗ, đầu óc hoạt động hết công suất để suy nghĩ xem mình lại làm sai điều gì.
Cho đến khi trong lòng bàn tay xuất hiện một tờ khăn giấy, chóp mũi được chạm bởi cảm giác mềm mại trong tích tắc, giọng nói của Nghiêm Hoài mới vang lên.
"Lau sạch đi."
Tống Trĩ vội vàng lau một cái, trên tờ khăn giấy vốn sạch sẽ để lại một vệt màu đỏ nhạt.
Cậu như thể bị người ta vò nát tựa giấy ăn, cũng không quan tâm đến gì khác, cứ thế chạy một mạch lên lầu. Sau khi khóa trái cửa phòng, cậu ảo não buồn bực chui vào trong chăn.
Ăn cơm mà cũng có thể dính lên mũi, trên đời này sao lại có người ngốc như vậy chứ!
*
Ánh mắt Nghiêm Hoài dừng lại một lát trên hành lang trống trơn ở tầng ba, sau đó mới chậm rãi dời đi, dừng lại ở vệt tương cà chua màu đỏ trên đầu ngón tay.
Anh rút khăn giấy ra rồi nhẹ nhàng lau đi vết bẩn phía trên, sau đó gắp một miếng thức ăn tương tự cho vào miệng.
*
Hậu quả của việc ăn liền bốn bát cơm lớn là, sau khi về phòng nghỉ ngơi nửa tiếng, Tống Trĩ vẫn cảm thấy căng bụng khó chịu. Cậu xoa bụng, nằm vật ra ghế, tại sao ngay cả ăn cơm cậu cũng không biết chừng mực thế?
Đúng là tự chuốc lấy khổ mà.
Tống Trĩ muốn ra ngoài vận động cho tiêu bớt, nhưng lại sợ ra ngoài sẽ gặp Nghiêm Hoài, lỡ để anh Nghiêm Hoài biết cậu như vậy là do ăn no quá thì còn mặt mũi nào nữa.
May mà phòng ngủ rộng rãi, ban đầu Tống Trĩ đi tới đi lui trong phòng, sau đó liền dứt khoát tập nâng cao đùi và nhảy bật tại chỗ, nhưng do ăn quá no, loay hoay hồi lâu vẫn không thể nào dễ chịu hơn.
Có người gõ cửa phòng, tối nào dì Lan đều sẽ đưa sữa nóng cho cậu xong mới có thể đi, nghe nói là ý của Nghiêm Hoài, Tống Trĩ thở hổn hển đi mở cửa.
Nhưng người xuất hiện ở cửa lại không phải dì Lan.
Trên tay Nghiêm Hoài cầm một chiếc khăn mặt màu trơn, giọt nước từ tóc theo vành tai trượt xuống vai, trong không khí tràn ngập mùi sữa tắm và dầu gội đầu hòa quyện vào nhau.
Ánh mắt Tống Trĩ đều tập trung vào phần thân trên trần trụi của Nghiêm Hoài.
Cậu nín thở, vội vàng che mắt.
Phi lễ chớ nhìn!
"Em che cái gì, đâu phải chưa từng thấy."
"A." Tống Trĩ buông tay xuống, trừng mắt nhìn chằm chằm.
Là anh ấy bảo mình nhìn, không phải mình muốn nhìn đâu.
"Nếu không tiêu được thì ra ngoài chạy bộ hoặc đến phòng tập thể dục, đừng có tập trong phòng ngủ."
Phòng của Nghiêm Hoài ở ngay dưới phòng Tống Trĩ, chắc chắn là do cậu vận động mạnh quá nên ảnh hưởng đến anh.
Cậu hối hận, xấu hổ và tự trách bản thân, nhưng đôi mắt vẫn không biết mệt cứ nhìn chăm chăm về phía trước.
"Còn chưa đi, cần anh đi cùng sao?"
"Không, không cần ạ." Đầu Tống Trĩ ong ong, men theo mép cửa chạy ra ngoài, chạy một mạch ra ngoài luôn.
Cậu không có tâm trạng chạy bộ, nên đi một mình đến chòi nghỉ mát phía sau sân, cậu nằm úp sấp trên bàn đá, cả người nóng ran. Lúc chạy ra ngoài, đầu ngón tay dường như chạm vào anh.
Nhưng chạm vào thì sao chứ, Tống Trĩ gục đầu xuống cánh tay, úp mặt vào đó, trong đầu lại nghĩ đến dấu vết trên vai Nghiêm Hoài.
Ở đó có một vết cắn rất rõ ràng, nhưng Tống Trĩ chắc chắn là, hai năm trước không hề có.
Rõ ràng, người cắn anh và anh Nghiêm Hoài không có quan hệ bình thường, có thể còn thân thiết hơn.
Tống Trĩ cảm thấy dạ dày cuộn lên, nhất định là mấy đóa hoa dại cỏ dại nào đó quyến rũ anh rồi. Anh Nghiêm Hoài cái gì cũng tốt, chỉ là quá dễ mắc câu.
Nếu không phải như vậy, hai năm trước đã không dễ bị cậu chuốc say, còn xảy ra cái chuyện kia. Tống Trĩ càng nghĩ càng bực bội, anh Nghiêm Hoài thông minh như thế, sao lại luôn không nhớ rõ như vậy chứ?
Nhưng mà, cũng có thể là do người anh thích để lại, nhiều năm như vậy rồi, làm sao có thể không có người trong lòng được.