Đỉnh Lưu Độc Miệng Là Nhóc Nói Lắp

Chương 6

Tống Trĩ hé cửa, nhìn dọc theo lan can cầu thang có hoa văn chạm rỗng bằng sắt màu đen, vừa lúc có thể nhìn thấy Nghiêm Hoài đang ngồi đọc báo ở bàn ăn.

Cậu hít sâu một hơi, dù sao cũng đã mất mặt rồi, còn sợ gì nữa. Tống Trĩ rón rén đi xuống, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Nghiêm Hoài.

Ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên mái tóc ngắn còn đọng nước của cậu.

"Không thích màu xanh nữa à?" Nghiêm Hoài nhướn mày.

Mười phút trước, Tống Trĩ đã dùng thuốc tẩy tóc để khôi phục lại màu tóc ban đầu. Cậu sử dụng loại thuốc nhuộm tạm thời, nên việc tẩy màu cũng rất dễ dàng.

Tống Trĩ lắc đầu, vốn dĩ cũng không thích.

"Ăn cơm đi."

Tống Trĩ gật đầu rồi kéo ghế ra, ngồi ở vị trí đối diện cách Nghiêm Hoài xa nhất.

"Ngồi xa như vậy thì làm sao gắp thức ăn?"

Bàn ăn hình chữ nhật dành cho tám người, để thuận tiện thì dì Lan thường dồn thức ăn về một phía.

"À." Tống Trĩ ngoan ngoãn đứng dậy, chọn một vị trí vừa có thể gắp được thức ăn, vừa cách xa Nghiêm Hoài nhất.

"Anh thấy em sáng và trưa nay đều chưa ăn gì." Giọng điệu của Nghiêm Hoài tuy không hung dữ, nhưng vẫn mang theo chút dò hỏi.

Tống Trĩ xúc một miếng cơm: "Vâng."

"Đồ ăn vặt anh đã bảo dì Lan cất hết rồi, mấy ngay nay không được ăn vặt nữa."

"Vâng." Hậu quả của việc làm bẩn thảm, Tống Trĩ cam chịu.

"Giận rồi sao?"

Tống Trĩ liếc mắt nhìn đôi đũa đang dừng lại của Nghiêm Hoài, đối phương đang nhìn về phía cậu.

Cậu chột dạ, vội vàng lắc đầu, cơm trong miệng cũng theo đó trở nên đắng ngắt.

"Phải ăn uống đầy đủ ba bữa mới được ăn đồ ăn vặt." Ánh mắt Nghiêm Hoài hướng về phía cổ tay mảnh khảnh của cậu: "Phải ăn bữa chính nhiều vào thì mới mập lên chút được."

Tống Trĩ gật đầu, ra sức lùa cơm trong chén.

Hai người ngồi cách nhau khá xa, Nghiêm Hoài thấy cậu chỉ lo cắm cúi ăn cơm, một miếng thức ăn cũng chưa động đến.

Anh chuyển chỗ, ngồi sang khu vực gần Tống Trĩ hơn để gắp thức ăn cho cậu.

Nghiêm Hoài cứ gắp, Tống Trĩ thì cứ im lặng cắm đầu ăn, mãi cho đến khi bị ngăn lại thì Tống Trĩ mới dừng sau bát thứ tư.

Trong bát cơm sạch sẽ của Tống Trĩ không còn sót một hạt cơm nào, cậu đặt bát đũa xuống, hai tay để ra sau, ngồi thẳng lưng: "Em, em ăn xong rồi ạ."

"Ừm."

Tống Trĩ đứng dậy, nhẹ nhàng dịch ghế, không dám tạo ra bất kỳ tiếng động nào, cơ thể cứng đờ như robot, sau đó xoay người bước lên lầu một cách máy móc.

"Chờ chút." Nghiêm Hoài gọi cậu lại từ phía sau.

Tống Trĩ đứng chôn chân tại chỗ, đầu óc hoạt động hết công suất để suy nghĩ xem mình lại làm sai điều gì.

Cho đến khi trong lòng bàn tay xuất hiện một tờ khăn giấy, chóp mũi được chạm bởi cảm giác mềm mại trong tích tắc, giọng nói của Nghiêm Hoài mới vang lên.

"Lau sạch đi."

Tống Trĩ vội vàng lau một cái, trên tờ khăn giấy vốn sạch sẽ để lại một vệt màu đỏ nhạt.

Cậu như thể bị người ta vò nát tựa giấy ăn, cũng không quan tâm đến gì khác, cứ thế chạy một mạch lên lầu. Sau khi khóa trái cửa phòng, cậu ảo não buồn bực chui vào trong chăn.

Ăn cơm mà cũng có thể dính lên mũi, trên đời này sao lại có người ngốc như vậy chứ!

*