Làm Cách Nào Để Ngăn Cản Nam Chính Phát Điên Đây

Chương 1

Bạc Lỵ mở mắt trong cơn đau đầu như búa bổ, phát hiện mình đã thay một bộ đồ khác: áo sơ mi, áo ghi lê, tất dài.

Đường kim mũi chỉ và chất liệu vải đều rất thô ráp, có những chỗ thậm chí còn bị tuột chỉ, đường khâu cũng xiên xẹo, tỏa ra một mùi mồ hôi xa lạ.

Cô đang ở đâu đây?

Là ai đã thay quần áo cho cô?

Bạc Lỵ chống tay ngồi dậy theo bản năng, nhìn xuống bụng, không có vết thương.

Kéo tay áo lên, trên cánh tay cũng không có vết kim tiêm.

Chưa kịp để cô thở phào nhẹ nhõm, lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng nổ.

Ầm!

Tiếp theo, là một tràng cười chế giễu đầy ác ý.

"Xương cốt tên nhóc này cứng thật, bị trói kéo lê sau lưng ngựa lâu như vậy, thế mà cũng chẳng kêu tiếng nào..."

"Cho một phát súng vào giữa hai chân nó đi, xem xem xương cốt của nó còn cứng nữa không!"

Lại một tràng cười vang lên.

"Làm vậy không được đâu." Một người lên tiếng: "Nếu nó biến thành kẻ tàn phế, quản lý sẽ gϊếŧ chúng ta mất... Nhìn nó như vậy thôi nhưng lại là cái cây hái ra tiền của gánh xiếc đó."

"Cây hái ra tiền? Chỉ nó thôi? Một đứa nhóc còn chưa mọc đủ lông cánh sao?"

"Nó giỏi lắm đấy."

Người nọ cười nói, quay đầu lại, phát ra âm thanh như đang gọi chó: "Eric, biểu diễn cho mọi người xem thuật nói tiếng bụng, giọng hát và mấy trò bịp bợm của mày xem nào."

Không biết người tên "Eric" kia nói gì, tiếng cười đùa bên ngoài đột nhiên im bặt.

Tất cả mọi người đều im lặng, trong phút chốc, chỉ còn lại tiếng vó ngựa đi dạo tại chỗ.

Có người cười lạnh một tiếng, hét lớn: "Giá!", tăng tốc độ cưỡi ngựa.

Không còn ai nói chuyện nữa.

Nhưng trong lòng Bạc Lỵ lại chợt dâng lên cảm giác ớn lạnh, nếu cô nhớ không nhầm, cái người tên là "Eric" kia, vẫn còn bị trói kéo lê sau lưng ngựa.

Điều khiến cô càng rợn tóc gáy hơn, là những người bên ngoài, đang nói tiếng Anh.

Mặc dù cô đã từng ở Los Angeles một thời gian, nhưng tháng trước cũng đã về nước rồi, hơn nữa giọng của những người bên ngoài kia không phải là giọng của vùng bờ Tây, nghe giống như... người Pháp hơn thì phải?

Cô bị người Pháp bắt cóc sao?

Hay là...

Bạc Lỵ nhắm chặt mắt, cúi đầu xuống.

Giây phút nhìn rõ lòng bàn tay mình, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, gáy căng cứng, tim đập thình thịch.

Đây không phải là tay của cô.

Cô bị bệnh sạch sẽ nhẹ, móng tay lúc nào cũng phải sạch sẽ gọn gàng, phẳng phiu hồng hào.

Bàn tay này lại thô ráp đỏ ửng, khớp xương sưng tấy như bị tê cóng, kẽ ngón tay dính đầy bùn đất đen kịt, lòng bàn tay có vài vết chai màu nâu vàng.

Thứ mà con người ta nhìn thấy nhiều nhất mỗi ngày là gì?

Không phải khuôn mặt, mà chính là bàn tay của bản thân.

Bạc Lỵ chưa bao giờ nghĩ có một ngày tỉnh dậy, lại nhìn thấy bàn tay của một người khác nằm trên chính cơ thể mình.

... Giống như cảnh tượng chỉ xuất hiện trong phim kinh dị.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

"... Này, Polly, Polly, nhìn tao này!"

Một giọng nói như sấm nổ xuất hiện ngay bên tai cô.

Bạc Lỵ giật bắn mình, ngẩng phắt đầu lên.

Không biết từ lúc nào, một thằng nhóc đã chen chúc đến trước mặt cô, mở to đôi mắt nhìn cô.

Thằng nhóc có vẻ hơi suy dinh dưỡng, gầy gò, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai nhăn nhúm, mặt mũi đầy vết sẹo màu đỏ.

"Mày đang ngẩn ngơ gì ở đây thế!" Thằng nhóc nói: "Xảy ra chuyện lớn rồi, mày biết không? Eric đã trộm chiếc đồng hồ quả quýt của Mike đó!"

Bạc Lỵ khàn giọng hỏi: "Eric?"

"Phải! Mike tức giận lắm, hắn ta đã trói chân Eric vào yên ngựa, kéo lê cậu ta mấy trăm mét... Lúc quản lý phát hiện, chân cậu ta đã sưng lên như cái bánh bao, lưng cũng gần như lở loét hết rồi, trên mặt đất toàn là thịt vụn bị kéo lê ra."

“Đáng đời." Thằng nhóc khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt: "Ai bảo lúc nào cậu ta cũng muốn lấn át hào quang của chúng ta làm gì!"

Trên mặt đất toàn là thịt vụn bị kéo lê ra... Bạc Lỵ chỉ cần tưởng tượng thôi, lưng đã thấy đau nhói, nhưng thằng nhóc này lại chẳng mảy may quan tâm chút nào, như thể thứ nó đang nói không phải là một người sống sờ sờ, mà chỉ là một con chuột bị bẫy chuột tóm gọn.

"Theo tao, không nên tha cho cậu ta như vậy… Chiếc đồng hồ quả quýt đắt tiền như thế, Mike nên báo cảnh sát, sau đó trực tiếp đưa cậu ta lên giá treo cổ mới đúng..."

Bạc Lỵ thầm nghĩ, cái nơi quỷ quái này mà cũng có thể báo cảnh sát sao?

Khoan đã, giá treo cổ?