Hôm nay Tôn An Kỳ đến công ty trong trạng thái khá mệt mỏi, do hôm qua cô ngủ trễ, nên sáng nay hai mắt của cô có chút khó chịu, hiện lên tia mệt mỏi rõ thấy. Vì Doãn Trần Di đã đi công tác nên khu vực làm việc của cô chỉ còn mỗi mình cô, cô có chút phấn khích vì như thế sẽ thuận tiện cho việc hành động hơn. Cô nhớ lại buổi gặp tối qua tại nhà của hắn, từng ánh mắt từng cử chỉ của hắn khiến cô lo sợ, cô phải nhanh chóng lấy được bằng chứng, huỷ hoại Hàn thị, sau đó cùng Tiểu Huy ra nước ngoài, từ đó cả hai chị em cô có thể sống cuộc sống an toàn. Nhưng thật sự lấy tài liệu mật của hắn ở đâu được cơ chứ. Phòng làm việc của hắn rất ít người vào được, nếu có điều bất thường, sẽ rất dễ có những đối tượng nằm trong vùng nghi vấn. Cả Mặc Khinh Vũ và Doãn Trần Di chính là hai cánh tay đắc lực của hắn, làm việc cho hắn bao nhiêu năm, thì tất nhiên nếu có nghi ngờ thì người được tình nghi nhiều nhất chính là cô.
“Tracy, trông cô có vẻ mệt mỏi”
“Chào, hôm qua tôi ngủ trễ, nạp năng lượng vào là tỉnh táo ấy mà”
Tôn An Kỳ đang ngồi thẫn thờ trước laptop thì Mặc Khinh Vũ đi đến, trên tay xách túi đồ của một hãng thời trang nổi tiếng. Tôn An Kỳ vẫn rất giao hảo với Mặc Khinh Vũ. Cô nói chuyện rất vui vẻ.
“Đây là lễ phục để cô dự tiệc tối nay, chiều nay cô tan làm sớm đến địa chỉ này để chuẩn bị nhé, xe của chủ tịch sẽ đến đón cô”
Tôn An Kỳ vừa nghe đến xe chủ tịch sẽ đến đón cô liền cảm thấy căng thẳng, nếu cho cô đi club hay đi dự những buổi tiệc của giới thượng lưu này tất nhiên Tôn An Kỳ cô sẽ chọn đi club cho thoải mái. Cô biết mục đích của những buổi tiệc này là thế nào, đầy tính chất xã giao thương mại.
“Cảm ơn anh, công ty thật chu đáo”
Tôn An Kỳ rất khéo léo, một hai câu cũng nhắc đến chế độ công ty chứ không trực tiếp cảm ơn hắn hay cảm ơn Mặc Khinh Vũ.
Mặc Khinh Vũ thấy thế gật đầu, tránh không giao tiếp thân thiện quá nhiều với cô, nếu không hắn sẽ bắt anh đi công tác giống Doãn Trần Di. Anh trực tiếp rời đi, hướng đến phòng làm việc của hắn mà báo cáo.
…
“Cô Tôn, bộ váy này rất hợp với cô”
Chiếc đầm dài bằng vải lụa mềm mại ôm sát lấy từng đường cong cơ thể, tôn lên vẻ đẹp thướt tha và quyến rũ của cô.
Chiếc váy có màu xanh ngọc bích, tạo nên sự dịu dàng và thanh khiết cho vẻ ngoài của Tôn An Kỳ. Những đường may tinh tế càng giúp tôn lên nét đẹp thanh tú của cô.
Mái tóc đen mượt được búi gọn gàng, dành trọn vẹn sự chú ý vào khuôn mặt xinh đẹp và rạng rỡ của cô. Lớp trang điểm nhẹ nhàng càng làm nổi bật đôi mắt long lanh, gương mặt thanh tú và thanh lịch.
“Cảm ơn cô”
Tôn An Kỳ cũng không nhận ra mình trong gương, những lúc cô đi bar cô cũng hay chuộng theo phong cách sεメy sắc sảo, hoặc là đơn giản của đơn giản, chưa bao giờ cô thấy bản thân biến hoá thành một phiên bản xinh đẹp dịu dàng như trong gương.
“Chủ tịch”
Tôn An Kỳ giật thót người với sự xuất hiện của hắn.
Hàn Tử Thiên ngắm nhìn Tôn An Kỳ trong bộ lễ phục sang trọng và gợi cảm, nhưng cố gắng che giấu sự say mê khó tả trong ánh mắt.
"Bộ váy thật hợp với cô,"
Giọng nói trầm ấm vang lên như có như không. Mặc dù cố gắng dửng dưng, nhưng Hàn Tử Thiên không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp quyến rũ của Tôn An Kỳ. Chiếc váy xanh ngọc bích ôm sát vóc dáng mềm mại, tôn lên từng đường cong động lòng người.
Cả hai cùng nhau bước ra khỏi phòng, bước lên chiếc xe sang trọng để di chuyển đến buổi tiệc. Trong suốt chặng đường, Hàn Tử Thiên tập trung nhìn vào chiếc tab trên tay nhưng trong đầu lại không ngừng nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, hắn muốn ôm trọn vòng eo của cô.