Cả Tông Môn Đều Muốn Khử Ta

Chương 13

Lưỡi dao vẫn kề sát cổ nàng.

“Nếu tỷ thật sự là Đại sư tỷ, vậy tại sao không dám nhìn thẳng vào ta?”

Lộ Tiểu Cận: “…”

Không thể giải thích.

Bởi vì nàng thật sự không dám nhìn hắn.

Nhìn là chết.

Không nhìn cũng chết.

Đây đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Vấn đề lại quay về điểm xuất phát ban đầu.

Nhìn thấy là chết.

Trừ khi không nhìn thấy, nếu không thế nào cũng phải chết.

Lộ Tiểu Cận cúi mắt, cố gắng tự thôi miên bản thân.

Không nhìn thấy…

Không nhìn thấy…

Không nhìn thấy…

Hãy coi đôi cánh hồ điệp đó như một phụ kiện trên người Tiêu Quân Châu!

Không được thể hiện bất kỳ phản ứng nào khác thường.

Nàng có thể làm được!

Lộ Tiểu Cận chậm rãi ngẩng đầu.

Nàng cố gắng thả lỏng cơ thể, nỗ lực coi Tiêu Quân Châu như một con người.

Nhưng, một nỗi sợ hãi nào đó, dù cố gắng kiềm chế đến đâu…

Vẫn lộ ra từ những cơ bắp đang run rẩy.

Hắn nở một nụ cười quỷ dị:

“Tỷ nhìn thấy rồi!”

Máu bắn tung tóe.

Đầu lìa khỏi cổ.

“Ưm…”

Lộ Tiểu Cận mở mắt.

Mệt mỏi, đau đớn.

Gương mặt nàng tái nhợt, cuộn tròn lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Hít vào…

Thở ra…

“Bình tĩnh nào…”

Lộ Tiểu Cận bắt đầu phân tích những lần tự cứu của mình.

Rất nhanh nàng nhận ra, không thể tránh khỏi.

Cầu cứu cũng vô ích, bất kể nàng chạy đi đâu, Tiêu Quân Châu đều có thể tìm thấy nàng vì lo lắng cho nàng.

Hắn luôn tìm được nàng.

Và một khi tìm được, nàng buộc phải nhìn hắn.

Nếu không, sẽ bị nghi ngờ.

Mà chỉ cần nhìn hắn, nàng sẽ chết.

Hoàn hảo, một vòng lặp kín.

Chết chắc.

Thậm chí, cả thời gian quay ngược cũng không cứu được.

Nhưng!

Trong truyện tu tiên, con người thường chia làm ba loại.

Loại chuyên tâm tu luyện.

Loại âm hiểm tru tiên nhập ma.

Loại bất tài vô chí, ăn theo thời cuộc.

Lộ Tiểu Cận rõ ràng thuộc loại thứ ba.

Nếu quái vật này biết nói, biết giao tiếp, thì nàng sẵn sàng trao đi sự chân thành, gia nhập phe của chúng!

Rồi sau đó phản bội ngay!

Hãy để hắn chết!

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Đại sư tỷ, tỷ cảm thấy đỡ hơn chưa?”

Vẫn là giọng thiếu niên trong trẻo, đầy quan tâm.

Lộ Tiểu Cận ngồi bật dậy, cố nở một nụ cười, vẻ mặt tươi rói đầy khéo léo và nịnh nọt:

“Tiểu sư đệ đến à, vào đi, nhanh lên nào…”

Người bên ngoài khựng lại.

Tiêu Quân Châu, dù rất lo lắng cho Lộ Tiểu Cận, lại không ưa nổi khi nàng tỏ ra quá sức tràn đầy năng lượng. Ai biết được, một người tinh lực dồi dào như nàng sẽ gây ra chuyện gì nữa đây?