Nàng quyết định đổi cách tiếp cận.
Nếu đã không thể tránh khỏi Tiêu Quân Châu, nàng hoàn toàn có thể tìm cách đẩy hắn đi trước rồi sau đó tìm Đại sư huynh!
Trước hết, nàng không thể gặp Tiêu Quân Châu.
Lần trước, nàng chỉ vừa tránh được chiếc xúc tu thì đã bị hắn phát hiện. Có thể thấy, quái vật này cực kỳ nhạy cảm.
Không được lại gần.
Lại gần là chết chắc.
“Cốc cốc cốc –”
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Đại sư tỷ, tỷ thấy đỡ hơn chưa?”
Vẫn là giọng thiếu niên trong trẻo, đầy quan tâm.
Lộ Tiểu Cận cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Ừ, đỡ hơn rồi. Nhưng ta bị cảm lạnh, đệ đừng vào, kẻo bị lây.”
Nàng nghĩ rằng nói như vậy chắc chắn sẽ khiến Tiêu Quân Châu không vào nữa.
Nhưng, hắn chẳng có chút tự giác nào.
Không những không rời đi, mà còn ân cần nói:
“Không sao, tu tiên giả không bị lây bệnh. Ta vừa mang thuốc trừ cảm và đồ ăn đến cho tỷ, để ta đưa vào…”
Chưa đợi Lộ Tiểu Cận đáp, cửa đã kêu “két” một tiếng mở ra.
Xúc tu thò vào trước.
Lộ Tiểu Cận ép bản thân không nhìn.
Đúng, không nhìn là được, phải không?
Tiêu Quân Châu nhanh chóng bước vào, đặt đồ ăn trước mặt Lộ Tiểu Cận.
“Đại sư tỷ, hôm qua tỷ không đến nhận đồ ăn, ăn chút gì đó lót dạ đi.”
Đặt đồ ăn xuống rồi, nhưng cơ thể hắn lại lui về phía sau một cách cảnh giác, mông nhấc lên tạo thành một đường cong đẹp mắt, gần như kiễng chân để đặt đồ ăn, cứ như sợ Lộ Tiểu Cận lao vào lòng hắn.
Trước đây, hắn từng bị nàng lao vào ôm chặt lấy.
Bị ôm trọn.
Chỉ cần nghĩ lại thôi đã đủ khiến hắn cảm thấy ghê tởm muốn chết.
Từ đó, hắn điên cuồng rèn luyện phản xạ, đến mức thần thức cũng phát triển vượt bậc.
Hiện giờ, dù Lộ Tiểu Cận có lao vào hắn thế nào, hắn cũng tránh được ngay.
Nàng không thể chạm vào hắn dù chỉ một chút!
Nhưng tránh được là một chuyện, không muốn lại gần là chuyện khác.
Tóm lại, nếu có thể giữ khoảng cách xa nhất có thể, hắn sẽ giữ.
Lộ Tiểu Cận nhìn thấy động tác lùi lại đầy cảnh giác của Tiêu Quân Châu, chỉ biết im lặng.
Ai có thể phân định được, giữa chúng ta ai mới là quái vật đây?
Thành thật mà nói, nàng từng nghĩ, nếu đã không thể đối đầu trực diện với Tiêu Quân Châu, nàng có thể thử tấn công bất ngờ.
Nhưng nhìn vẻ đề phòng như vậy, ngay cả lại gần cũng khó.
Lộ Tiểu Cận vội vàng nhận lấy đồ ăn: “Được rồi, đồ cũng mang đến rồi. Đệ đi về đi, ta hơi mệt…”