Những con thỏ được thả trong môi trường tự nhiên chạy rất nhanh. Thêm vào đó, khoảng cách ban đầu khá xa, thân hình linh hoạt khiến Nhị Nguyên vồ hụt vài lần, phải tốn rất nhiều công sức mới bắt được.
Có lẽ đây là lần đầu tiên thấy sinh vật này, nó không ăn ngay mà tò mò tiến lại gần ngửi, rồi dùng chân trước vỗ nhẹ vài cái.
Con thỏ theo bản năng phản kháng, khi nhảy lên, đôi chân sau mạnh mẽ của nó đạp thẳng vào mặt Nhị Nguyên.
Nhị Nguyên bị đạp đến ngớ người trong giây lát, nhưng ngay sau đó nó hạ thấp cơ thể, há miệng để lộ hàm răng nanh sắc nhọn, tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng khiến con thỏ sợ đến mức ngã quỵ xuống đất, còn tiểu tiện và đại tiện ra ngay tại chỗ.
Doãn Khê: “...” Tội nghiệp con thỏ.
Chơi đủ rồi, Nhị Nguyên mới dùng hàm răng sắc bén cắn chết con mồi, ngậm phần da cổ tha ra sau tảng đá để bắt đầu ăn.
Không biết có phải vì đây là chiến lợi phẩm tự tay săn được hay không, lần này nó ăn cực kỳ ngon miệng, ăn xong còn liếʍ sạch vết máu còn sót lại trên mép.
Doãn Khê xem qua báo cáo gần đây của Đinh Bằng và phát hiện Nhị Nguyên ăn rất nhiều, mỗi ngày cần 15-20 cân thịt, thậm chí còn hơn cả khẩu phần ăn của một con hổ Đông Bắc trưởng thành.
Cô hỏi ý kiến bác sĩ thú y, người này giải thích rằng hổ chưa trưởng thành đang trong giai đoạn phát triển nên đây là hiện tượng bình thường, chỉ cần đảm bảo cung cấp đủ dinh dưỡng và cân đối tỷ lệ mỡ - nạc của thịt là được.
Doãn Khê gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Cô nghĩ đến việc trước đây Nhị Nguyên luôn thiếu dinh dưỡng, dù bây giờ khẩu phần ăn đã tăng lên nhưng tổng thể vẫn còn gầy. Tất cả chờ đến khi trọng lượng đạt chuẩn rồi mới điều chỉnh thêm.
*
Công việc bàn giao đã gần xong, Doãn Khê hoàn tất thủ tục nghỉ việc, mời đồng nghiệp trong phòng uống trà sữa và chính thức rời công ty.
Chưa đầy vài ngày sau, giấy phép kinh doanh, pháp nhân và một loạt thủ tục thay đổi khác của Vườn bách thú Thương Sơn cũng được phê duyệt xong, quyền sở hữu chính thức thuộc về Doãn Khê.
Nhân viên nhanh chóng ký lại hợp đồng.
Tiền lương của nhóm Đinh Bằng được tăng thêm 1000 tệ như đã hứa. Ngoài ra, còn có thêm 600 tệ phụ cấp ăn uống, tổng cộng mức lương tăng thêm 1600 tệ mỗi tháng!
Con số này thậm chí còn vượt mong đợi của họ!
Khi thấy mức lương trên hợp đồng, ai nấy đều vui mừng rạng rỡ.
Còn chuyện được ở miễn phí trong ký túc xá đơn – đó mới là hoàn hảo!
Không còn áp lực thuê nhà, ăn uống cũng được bao trọn, họ tin rằng sau một năm sẽ tiết kiệm được không ít tiền.
Ngoài ra, các nhân viên cũ còn nhận được một tin vui khác.
“Trời đất, mọi người nhận được tin nhắn chưa?!”
“Ôi trời, mặt trời mọc từ phía tây rồi sao?!”
“Công ty cũng có tí lương tâm, cuối cùng cũng trả tiền nợ.”
“Không phải đâu, tôi nghe nói vườn thú đã đổi chủ, một giám đốc trẻ tuổi mới tiếp quản. Chứ nếu chờ ông chủ cũ lương tâm thức tỉnh á? Ha, trừ khi tòa án cưỡng chế, chứ không thì đừng mơ.”
“Giám đốc mới là ai vậy? Nghe có vẻ đáng tin đấy.”
“Hỏi nhóm Khương Lan ấy, họ vẫn ở lại vườn thú.”
“Ủa, ý gì đây? Vườn bách thú Thương Sơn định mở cửa lại hả?”
“Không rõ nữa.”
...
Hầu hết nhân viên ở đây đã nghỉ việc ngay trong tháng đầu bị nợ lương, nhóm chat này cũng bị bỏ bê. Nhưng hành động lần này của Doãn Khê đã khiến tất cả sôi sục trở lại, mọi người bàn luận rôm rả.
Còn Khương Lan, khi nhận được tin nhắn ngân hàng báo số dư tài khoản tăng hơn 23.000 tệ, đôi mắt cô ấy lập tức mở lớn, kích động đến mức muốn nhảy cẫng lên!
Trời ơi, toàn bộ tiền lương bị nợ đã được trả đủ, thậm chí còn được nhận thêm một tháng lương.
Aaaaa, giám đốc thực sự quá tốt rồi!!
Đinh Bằng cùng hai người khác vừa thoát khỏi cảm xúc phấn khích tột độ thì đã nhận được hàng loạt tin nhắn dò hỏi, tất cả đều liên quan đến giám đốc mới và tình hình vườn thú.
Đinh Bằng: “Giám đốc mới rất tốt, quan tâm chu đáo cả động vật lẫn nhân viên. Tôi quyết định sẽ tiếp tục làm việc ở đây.”
Trịnh Văn Phú: “Hôm qua vừa ký lại hợp đồng, lương thưởng đãi ngộ cao hơn trước rất nhiều. Sắp được chuyển vào ký túc xá đơn rồi.”
Có người hỏi Khương Lan có lo lắng vườn thú sẽ lại phá sản không. Khương Lan lập tức phản bác: “Phá sản? Không đời nào! Tôi tin tưởng giám đốc, Vườn bách thú Thương Sơn chắc chắn sẽ phát triển lớn mạnh!”
Mọi người: “…”
Chà, chắc bị tẩy não rồi nhỉ?
Ai nấy đều có suy nghĩ riêng.
Vì đã có bài học từ trước, đa phần không mấy ai tin tưởng vào tương lai phát triển của Vườn bách thú Thương Sơn; nhưng cũng có vài nhân viên sau khi nghe về đãi ngộ lương thưởng lại hơi dao động, cân nhắc liệu có nên quay lại hay không.
Đầu năm nay, do tình trạng chậm lương, nhiều người phải vội vàng nghỉ việc. Một số thì nghỉ ngơi một thời gian, số khác tìm công việc tạm thời, nhưng không phải ai cũng tìm được chỗ làm ưng ý.
Ở thành phố A không có vườn thú hoang dã, chỉ có một vườn thú thành phố với lịch sử hơn 30 năm, là điểm du lịch cấp 4A quốc gia và thuộc đơn vị sự nghiệp nhà nước. Cạnh tranh vị trí nội bộ ở đó cực kỳ gay gắt, hàng trăm người giành một suất. Nhiều nhân viên chăm sóc thú đã phải có bằng thạc sĩ, còn những vị trí như bảo tồn gấu trúc, khỉ vàng thì hơn nửa số người là tiến sĩ. Người bình thường gần như không có cơ hội.
Còn các khu vui chơi thú nhỏ trong nhà thì lương không cao, số lượng động vật chăm sóc khá ít, môi trường làm việc nhìn chung kém xa vườn thú.
Thấy Vườn bách thú Thương Sơn đổi giám đốc, lại tăng đãi ngộ, công việc cũng quen thuộc, không thể phủ nhận là có sức hấp dẫn rất lớn.