Sau Khi Tôi Thừa Kế Một Vườn Bách Thú

Chương 22

Sau khi ký hợp đồng, đội thi công bắt đầu làm việc cật lực; ngoài họ còn có không ít thợ làm vườn đến, trèo thang cắt tỉa những cành cây cản đường, di chuyển cây cối, chăm sóc bãi cỏ. Vườn thú vốn lạnh lẽo nay trở nên nhộn nhịp hẳn.

Đinh Bằng và những người khác nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng đầy cảm động.

Lúc đầu, họ từng bán tín bán nghi về cô giám đốc trẻ tuổi này, đã do dự, lo lắng rằng việc ở lại đây có thể là một quyết định sai lầm.

Nhưng sau hàng loạt cải cách, giờ đây họ hoàn toàn tin tưởng: giám đốc mới này chắc chắn sẽ điều hành tốt vườn thú!

Doãn Khê đã dùng hành động thực tế và sức hút cá nhân để chinh phục nhân viên.

Có sự so sánh, họ mới nhận ra ai mới thực sự quan tâm đến động vật và nhân viên.

So với công ty cũ từng tiết kiệm đến mức chẳng buồn mua thức ăn đàng hoàng, chỉ chọn loại thịt đông lạnh và rau củ rẻ nhất, cuộc sống của động vật giờ đây đã được nâng lên một tầm cao mới.

Còn họ cũng sắp được chuyển vào ở phòng ký túc xá cá nhân, không cần chen chúc trong phòng bốn người nữa.

Nghĩ đến thôi đã thấy mãn nguyện.

Hôm nay, Doãn Khê – người được mọi người khen ngợi – đã trở về công ty cũ. Nghe nói nhân viên mới đã bắt đầu nhận bàn giao công việc.

Vừa bước vào văn phòng, Doãn Khê đã bị Lư Tuyết Thanh kéo sang một bên. Cô ấy cười tươi rạng rỡ, ghé lại gần nói: “Vui chết mất thôi, cậu biết gì chưa? Lưu Đãng bị mắng trong cuộc họp định kỳ đấy!”

Doãn Khê tò mò hỏi: “Sao thế?”

Lư Tuyết Thanh cười không ngừng: “Ông ta bị nói là không biết cách thu phục lòng người. Thật ra, trước đây đã có nhân viên phản ánh rằng Lưu Đãng phân công công việc không hợp lý, làm việc hời hợt, còn hay chơi xấu nhân viên. Nhưng vì ông ta là nhân viên lâu năm, lại chưa gây ra chuyện lớn, nên công ty cứ mắt nhắm mắt mở.”

Doãn Khê gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

Chính sự thờ ơ của công ty đã khiến cô quyết định nghỉ việc.

Lư Tuyết Thanh nói tiếp: “Từ sau khi cậu nghỉ, phòng nhân sự tốn rất nhiều công sức mới tuyển được người mới. Kết quả là người đó vừa đi làm ngày đầu đã hoảng sợ mà bỏ việc luôn, thậm chí còn không nhận lương, nói không thể làm nổi. Ha ha ha!”

“Tôi thấy cô ấy cứ lật đi lật lại cuốn sổ tay cậu đã in, mặt mày đầy hoang mang. Có lẽ trong đầu nghĩ: "Cái gì đây, sao quy trình lại lắm thứ thế này?"”

Doãn Khê không nhịn được bật cười: “Ha ha.”

Công việc mà cô xử lý không phải là những quyết sách lớn, nhưng lại rất nhiều và phức tạp.

Không chỉ phải hoàn thành các công việc thường ngày do lãnh đạo giao, cô còn phải điều phối giữa các khu vực và bộ phận, viết tài liệu, làm báo cáo, soạn thảo văn bản, tiếp khách quan trọng của bộ phận và xử lý những nhiệm vụ đột xuất mà người khác không giải quyết được. Để người mới tiếp nhận chắc chắn là rất khó.

Với những ai thiếu kinh nghiệm, vừa nhìn đã thấy ngợp, rất dễ nảy sinh cảm giác sợ hãi.

Còn những người giàu kinh nghiệm lại chẳng muốn làm công việc này.

Nếu đã có khả năng tổng hợp và điều phối như thế, sao không làm quản lý? Chẳng phải làm lãnh đạo trong các doanh nghiệp vừa và nhỏ sẽ dễ thăng tiến hơn sao?

Lư Tuyết Thanh xuýt xoa: “Đỉnh nhất là Lưu Đãng dám chơi trò thị uy với nhân viên mới! Nào là bắt người ta pha trà, rót nước, rồi bóng gió nói họ phải làm việc chăm chỉ, không được lười biếng. Trời ơi, ông ta thật sự nghĩ mình tài giỏi lắm chắc?”

Rõ ràng Doãn Khê rất quen thuộc kiểu người này. Không có việc gì cũng thích tỏ vẻ người đi trước mà chỉ đạo, chẳng biết rằng cách làm này đã lỗi thời từ lâu, chỉ khiến người khác phản cảm.

Lư Tuyết Thanh cười mỉa: “Vì thế, ông ta bị phòng nhân sự kiện cáo. Không chỉ lần này, còn lôi cả chuyện ông ta chơi xấu nhân viên năm ngoái ra. Nghe nói tháng này ông ta bị trừ toàn bộ tiền thưởng.”

Doãn Khê không bình luận gì thêm.

Đó cũng là kết quả từ việc công ty dung túng, có lẽ cũng liên quan đến mâu thuẫn giữa các bộ phận. Tổng giám phòng nhân sự là người được mời từ một công ty lớn, nghe nói rất cứng rắn.

Dù vậy, khi biết kẻ từng gây áp lực cho mình gặp xui xẻo, tâm trạng cô vẫn tốt hơn nhiều.

Một chữ thôi – sướиɠ!

……

Người tiếp nhận công việc của Doãn Khê là hai nhân viên mới tốt nghiệp, rõ ràng là một người không thể đảm nhận khối công việc vừa rắc rối vừa đa dạng này.

Nhìn thấy họ, Doãn Khê không khỏi cảm thán.

Mức lương của sinh viên mới ra trường tăng lên hàng năm. Giả sử mỗi người chỉ nhận 5.000 tệ, thì tổng cộng vẫn cao hơn nhiều so với mức lương cô nhận trước đây.

Phòng nhân sự từng trao đổi riêng tư, hỏi cô có ở lại nếu được tăng lương không, nhưng cô đã từ chối.

Biết trước sẽ như vậy, tại sao lúc đầu lại không làm? Giờ cô đã có nơi tốt hơn để đi rồi.

Lưu Đãng bị phê bình trong cuộc họp, mất mặt, mấy ngày nay yên ắng hẳn, hiếm khi xuất hiện trước nhân viên. Tuy nhiên, nghe đồng nghiệp đi ký giấy tờ kể lại, mặt ông ta khó coi như vừa bị tát vậy.

Ai nấy đều âm thầm cười trộm sau lưng.

Gần đây, Doãn Khê đang tập trung bàn giao công việc tại công ty. Buổi chiều, cô thường tan làm sớm một tiếng để đến vườn thú, kiểm tra tình trạng của các con vật, thảo luận chi tiết việc sửa chữa và lên kế hoạch cho vị trí, loại cây cối được di dời. Khi về đến chỗ ở, thường đã gần 10 giờ tối.

Sau một ngày dài mệt mỏi, cô chỉ rửa mặt qua loa, chơi với Cam một lúc rồi ngủ thϊếp đi. Thậm chí đôi lúc, cô còn ngủ gật trên sofa khi đang lật xem tài liệu.

Tuy vậy, khi chứng kiến tình trạng của các con vật ngày càng phục hồi và môi trường vườn thú trở nên tốt hơn, Doãn Khê cảm thấy công sức mình bỏ ra hoàn toàn xứng đáng.