“Cuộc phỏng vấn bắt đầu, mỗi người tự giới thiệu về bản thân mình.” Thẩm Thính Tứ nói xong liền cúi đầu xem tài liệu ở trong tay.
Cả hai cô gái đều giới thiệu rất đầy đủ và chi tiết về bản thân, khi đến lượt Khương Tụng cô chỉ nói một câu: “Thật xin lỗi, nhà tôi bị cháy rồi, tôi phải về nhà một chút.”
Sau khi nói xong Khương Tụng liền chạy ra khỏi văn phòng, gặp phải Thẩm Thính Tứ thì đây không phải công việc nữa mà là lấy mạng rồi.
Khương Tụng không hiểu tại sao NPC Thẩm Thính Tứ này lại xuất hiện trong trò chơi lần này. Lẽ nào một NPC còn phải làm rất nhiều công việc khác nhau?
Nghĩ đến vòng chơi lần trước, tên ác nhân Thẩm Thính Tứ này đã hại cô mấy lần, cuối cùng cô còn làm hắn bị thương ở chân, lúc rời đi thì cô không có quản hắn, lúc đó cô cũng không ngờ tới sẽ lại gặp phải hắn, Khương Tụng lo lắng hắn sẽ trực tiếp gϊếŧ chết cô.
Suy cho cùng thì Thẩm Thính Tứ có vẻ là một người rất hẹp hòi.
Trời sinh xấu tính và nhỏ mọn, rõ ràng là Át chủ bài.
Cô chỉ là một con gà mờ mới bước vào trò chơi, không thể chịu được sự tàn phá của boss trong loại trò chơi này. Vì vậy để tránh xảy ra cái kết này, cô vẫn nên trốn xa một chút, còn thẻ bài lực thu hút cô sẽ chỉ sử dụng nó khi và chỉ khi lâm vào đường cùng. Giai đoạn đầu của trò chơi nên bảo lưu con át chủ bài của mình một chút.
Về đến nhà không bao lâu thì thợ bảo trì hôm qua cô hẹn đã đến rồi, yêu cầu của Khương Tụng là lắp thêm thanh chắn bảo vệ bên ngoài mỗi cửa sổ và thay cửa ra vào bằng cửa an ninh.
Thợ bảo trì rất nhanh liền bắt đầu làm việc, Khương Tụng ngồi trên ghế sofa và nghe họ thảo luận.
"Hôm nay nước lại tăng giá, như này thì biết phải sống sao, azzz.”
"Ai bảo không phải như vậy đi, Tập đoàn cấp nước này không biết là đang làm cái gì? Nếu cứ tiếp tục như vậy, lại chết một đống người.”
“Mà tôi nghe nói là tương lai sau này việc phát hành phiếu mua nước có thể sẽ giảm bớt, đến lúc đó có tiền cũng không mua được nước.”
"Hả? Không phải chứ? Nghe ai nói vậy?"
“Một người họ hàng xa của tôi làm việc trong chính phủ.”
………..
Tiếng xì xào của họ truyền đến tai Khương Tụng, cô lại gửi một tin nhắn khác cho cậu bé bán phiếu mua nước để xác nhận lại giao dịch ngày mai, nhưng bên kia đột nhiên nói sẽ không bán nữa và đã hết hàng.
Khương Tụng sau đó đã gửi tin nhắn cho đối phương nhưng đối phương không trả lời nữa, cô nhận thức rằng điều này rất có thể là sự thật.
Nó đến nhanh đến thế sao? Cô còn không kịp để chuẩn bị.
Lúc này, nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, một cuộc gọi quen thuộc gọi đến, Khương Tụng nghe máy.
"Xin chào, là chị Khương Tụng đúng không?"
“Vâng.”
“Như thế này ạ, chúc mừng chị đã vượt qua cuộc phỏng vấn với tư cách là thư ký của chủ tịch Tập đoàn Cấp nước. Bây giờ tôi thông báo với chị rằng sáng mai sẽ làm thủ tục vào làm.”
“Sao cơ? Tôi đã được thông qua rồi?” Khương Tụng nghĩ rằng điều đó rõ ràng là không thể nào.
Đây rất có thể là một cái bẫy do Thẩm Thính Tứ giăng ra.
“Thật xin lỗi, tôi sẽ không đi nữa.”
"Chị Khương, chị có chắc không? Phúc lợi của công ty chúng tôi rất tốt, toàn Ổ Thành sẽ không tìm được nơi thứ hai giống vậy, lương tháng 10 vạn tệ, phiếu mua nước 100 lít, cô chắc chắn muốn từ bỏ công việc này sao?"
"Tôi chắc….ờ ờ ….thật sao?"
“Chị Khương, là thật.”
Lương tháng 10 vạn và phiếu mua nước 100 lít? Có những thứ này vậy thì thời gian còn lại trong trò chơi cô chỉ cần há miệng chờ sung là được rồi?
"Ừm…xin hỏi, tôi có thể ứng trước tiền lương và phiếu mua nước được không?"
Đối phương do dự một lát, giống như chưa từng nghe thấy yêu cầu như vậy: “Chị Khương, chị thật biết đùa, nhưng mà chủ tịch Thẩm của chúng tôi vốn là một người rất tốt bụng, cũng là bởi vì hôm nay nghe thấy chị Khương nói là nhà bị cháy nên cảm thấy có vẻ chị càng cần công việc này hơn những người khác, cho nên mới tuyển chị vào. Nếu như chị rất cần thì có thể làm thủ tục nhận chức xong sau đó có thể thương lượng với Thẩm tổng, nói không chừng có thể được.”
Tốt bụng? Khương Tụng toàn thân nổi da gà: “Vậy ngày mai tôi sẽ đến.”
Hiện tại chỉ có hai tình huống, tình huống thứ nhất là Thẩm Thính Tứ biết cô và cố tình dùng thủ đoạn này để lừa cô đến bên cạnh hắn ta để trả thù hoặc tiếp tục hãm hại một người chơi vô tội như cô. Tình huống thứ hai đó là Thẩm Thính Tứ chỉ là một NPC dùng một lần, hắn không có ký ức về trò chơi lần trước, lần gặp gỡ này chỉ thuần túy là ngẫu nhiên.
Đây đều là sự phỏng đoán của Khương Tụng, cô không biết đâu mới là tình huống thực sự, nhưng điều ưu tiên hàng đầu bây giờ là lấy được phiếu mua nước, nếu có thể lấy được từ chỗ Thẩm Thính Tứ thì mạo hiểm một chút cũng không phải là ý kiến
tồi. Dù sao thì cô cũng có dụng cụ bảo toàn tính mạng, cho dù hắn thực sự có ý đồ xấu đi nữa thì cô cũng có thể xử lý được.
Các thợ bảo trì bận rộn cả một ngày, khi rời đi thì Khương Tụng đã thanh toán phí, như vậy liền tiêu hết gần một nửa số tiền hiện tại. Nhưng may mắn thay, cửa ra vào, cửa sổ và lan can rất chắc chắn, người bình thường không thể đột nhập vào được.
Khương Tụng mở điện thoại ra xem tin tức mới nhất ở Ô Thành.
[Hôm nay do giá nước tăng cao nên nhiều người đã bắt đầu đổ xô đi mua nước. Theo thống kê của các chuyên gia, dự kiến
giá nước sẽ tiếp tục tăng trong thời gian tới.]
Ở phía dưới cùng của tin tức là kèm theo rất nhiều bức ảnh, tất cả đều cho thấy cảnh người dân xếp hàng mua nước. Một bình luận được ghim lên đầu bên dưới bức ảnh có nhiều lượt thích nhất.
[Nỗ nỗ lộng: Chuyện gì đang xảy ra ở thế giới này vậy? Tôi chỉ muốn vui vui vẻ vẻ uống một ít nước mà thôi. Cả gia đình chúng tôi bởi vì lượng nước không đủ mà bây giờ đang bị bệnh gút hoặc sỏi thận. Vốn dĩ đã rất khó sống rồi, đau như vậy lại càng khó sống hơn, hiện tại thế mà còn tăng giá, tôi thật sự phát điên rồi.]
Bên dưới bình luận này có rất nhiều tiếng nói đồng tình và ủng hộ. Những người bình thường khác hiện cũng đang trải qua điều tương tự như vậy nên họ rất dễ thấu hiểu cho cảm xúc của hắn.
Hầu hết đều là những bình luận như vậy. Xét theo thời gian bình luận thì đều là những bình luận phàn nàn không ngừng nghỉ, nhưng Khương Tụng biết rằng tình hình này sẽ trở nên nghiêm trọng hơn trong tương lai.
Sáng ngày thứ ba trong trò chơi, Khương Tụng nóng lòng đến ngay Tập đoàn cấp nước, cô nhận quần áo làm việc rồi gặp phải Thẩm Thính Tứ đang nói chuyện điện thoại trong văn phòng. Phòng làm việc thoáng mát, cây cảnh xanh tốt, màu sắc tươi sáng, bên cạnh nó đặt một bình nước, nước trong vắt, là chuyên dùng để nuôi nó.
Khương Tụng cảm thán trong lòng không hổ danh là nhà tư bản, trong khi người khác không nỡ lãng phí một giọt nước thì hắn lại dùng nước loại một tưới hoa.
Ánh mắt của Khương Tụng quá lộ liễu khiến cho Thẩm Thính Tứ đang nói chuyện điện thoại cũng phải chú ý tới cô, hắn cúp máy, chậm rãi nói: “Cô chính là Khương Tụng?”
“Chào Thẩm tổng, tôi chính là Khương Tụng. Ngài còn nhớ tôi không?"
Thẩm Thính Tứ nhếch khóe miệng mỉm cười, lãnh đạm nói: “Cô hiện tại là trợ lý của tôi, cứ làm tốt công việc của mình là được đừng có dùng một số thủ đoạn vô dụng, thật thà ngay thẳng là được.” Thẩm Thính Tứ thẳng thắn nói.
Vốn dĩ ban đầu Khương Tụng chỉ muốn thử một chút xem Thẩm Thính Tứ có ký ức gì về trò chơi lần trước hay không nhưng bây giờ xem ra hắn chỉ đơn giản là một NPC tổng tài mà thôi.
“Đây là tài liệu của công ty, cô xem qua một chút, từ nay trở đi cô sẽ chịu trách nhiệm về lịch trình của tôi, cô không chỉ là trợ lý công việc mà còn là trợ lý đời sống của tôi.”
“Vâng, Thẩm tổng. Tôi có thể thương lượng với ngài một chuyện được không?" Khương Tụng lộ ra vẻ mặt tâng bốc.
“Nói.”
“Ngài có thể cho tôi ứng trước tiền lương và phiếu mua nước được không?"
Ánh mắt Thẩm Thính Tứ chậm rãi dời về phía cô, trong mắt lộ rõ
vẻ không thể tưởng tượng được, như thể hắn chưa từng nhìn thấy loại người vô liêm sỉ như vậy: “Trông tôi có giống người ngu không?”
Khương Tụng lập tức giải thích: "Thẩm tổng ngài cũng biết là hôm qua nhà tôi đã xảy ra hỏa hoạn, là hoả hoạn đó, lửa cháy đã thiêu rụi cả căn nhà, tôi hiện tại không còn một xu dính túi cho nên để sống sót, tôi chỉ có thể cầu xin ngài."
Thẩm Thính Tứ vốn dĩ vẫn luôn tỏ ra vô cảm, nhưng ngay khi Khương Tụng đang nghĩ đến việc sẽ sử dụng thẻ bài lực thu hút với hắn thì vẻ mặt Thẩm Thính Tứ dịu đi một chút và tỏ vẻ thấu hiểu: "Sau khi tan ca cô hãy đến nói chuyện với bộ tài vụ.”