Sách Này... Ta Không Xuyên!

Chương 5: Phán án như chạy KPI

“Việc này nói ra rất dài.” Thanh Phù im lặng mất mấy phút, bấy giờ mới chậm rãi nói: “Đường tổ phụ nhà nô tài là Đường Ngụ Chi, ngự ở Đồng Lư, tám năm trước, tiên đế thiết lập quan Giáo Tịch, nghiêm lệnh chỉnh đốn hộ tịch. Phàm là kiểm tra ra hộ tịch ngụy tạo, gọi là ‘lại tịch’, sẽ bị phạt sung quân……”

“Việc kiểm tra hộ tịch này dẫn tới các thế gia đại tộc liên thủ phản đối, bọn họ giấu giếm hộ tịch, thu nạp hương dân, khiến các quan Giáo Tịch không thể nào xuống tay, tiến triển chậm chạp.”

“Sau, tiên đế tức giận, ra lệnh cho các quan Giáo Tịch mỗi người mỗi ngày phải xét xử số lượng hộ tịch thật giả nhất định, bằng không sẽ bị nghiêm trị,”

Thanh Phù bình tĩnh kể lại những chuyện mình đã trải qua, “Quan Giáo Tịch không dám chọc giận thế gia đại tộc, vì thế chế tạo án oan, thậm chí còn liên thủ với đại tộc, chuyên chọn dân nghèo mà bắt nạt. Ở Đồng Lư quê nô tài có gần ngàn người bởi chuyện này mà bị phán lưu đày sung quân……”

Nghe hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Tiêu Quân Trạch lại nhận ra có điều không ổn từ trong số ngôn từ ít ỏi ấy……

Kiểu phán án này giống như chạy KPI, hoàn toàn ép người tạo án oan, nếu giới hạn bị đột phá, sợ là còn kinh khủng hơn.

“Điện hạ, ngài biết sung quân không?” Thanh Phù nhẹ giọng nói, “Người bị sung quân phải đeo 15kg gông nặng, không đến biên cảnh thì không được gỡ xuống. Những người yếu ớt không đến được tiền tuyến sẽ chết vì mệt, già trẻ đều phải làm quân nô, rất nhiều bình dân trong lúc tuyệt vọng đã cùng nhau treo cổ trên cây tự vẫn, thôn nào cũng có người như vậy……”

Tiêu Quân Trạch nghe mà da đầu tê dại, không nhịn được nói: “Sau đó thì sao?”

“Đường tổ của nô tài ở quê nhà cũng coi như có danh vọng, bởi vậy tụ chúng hơn 400 người, khởi binh tạo phản, không quá một tháng đã huy động được hơn bốn vạn người, qua vài tháng đánh hạ được nửa thành Dương Châu, tự xưng đế Cải Nguyên, lập Thái Tử cùng đủ loại chức quan, đại chiến với Tiền Đường,” Thanh Phù nói đến đây lại cảm khái, “Nếu ngài ấy thành công, nô tài hiện giờ sẽ tráo đổi thân phận với ngài.”

Tiêu Quân Trạch nhất thời cứng họng, thực sự không nghĩ tới thân thế của Thanh Phù sẽ nhấp nhô đến vậy.

Thanh Phù trầm giọng nói tiếp: “Nếu tiên đế có thể kiên trì đến cùng, cũng coi như anh hùng. Song ba năm trước, sĩ tộc thứ tộc liên hợp phản đối lại tịch, tiên đế trực tiếp huỷ bỏ chính sách lại tịch đã có hơn 20 năm, khôi phục hộ tịch như Lưu Tống năm đó, làm vậy thì những người chết oan phải tính thế nào?”

Tiêu Quân Trạch lắc đầu: “Không đổi được! Tề quốc lấy thế gia đại tộc làm căn cơ, chính sách kiểm tịch này đã động vào căn cơ của bọn họ, bọn họ sẽ không thuận theo.”

“Thế vì sao Thái Hậu Bắc Ngụy lại có thể làm được?” Nói đến việc này, Thanh Phù lại cảm thán, “Vì sao một nữ nhân như bà ngược lại có thể phân phát quốc thổ triều đình cho những người không có chốn ở?”

Thái Hậu Bắc Nguỵ lập ra chế độ chia đất, kiểm định hộ tịch thiên hạ, phân phát nơi vô chủ cho dân nghèo, sau khi ban hành, thực lực phương Bắc ngày càng thịnh vượng, khiến triều đình ở phương Nam được một phen chấn động. Tiêu gia ở bên cạnh Tề quốc vây xem cảm thấy Phùng Thái Hậu có thể, vậy mình cũng có thể, thế là cũng nghiêm khắc đẩy mạnh kiểm tịch, kết quả đến sau cùng lăn lộn không công mười mấy năm.

“Bởi vì căn cơ của bà là đại quân Tiên Bi, chứ không phải thế gia đại tộc người Hán.” Tiêu Quân Trạch giải thích, “Nếu thế gia đại tộc Hán phản đối, đại quân Tiên Bi có thể khởi binh thảo phạt, song là Nam triều……”

Lời sau đó không cần nói cũng biết, chưởng quản quân đội Nam triều chính là đám thế gia đại tộc kia, triều đình mà dám cứng đối cứng, chỉ e ngôi vị hoàng đế của Tiêu gia không đảm đương nổi mấy ngày —— tuy rằng thật sự cũng chẳng đảm đương nổi mấy ngày.