Xuyên Thành Bình Thê Của Triệu Lang Vương

Chương 2

Hôm nay toàn Triệu Vương phủ phải vào cung tạ ơn, cũng phải tham dự cung yến, Triệu Khoát biết rõ nhưng vẫn làm như vậy chính là làm khó kế vương phi là nàng.Tống Vi Lan bước nhanh đi đến trước cửa phòng ngủ của Triệu Khoát, thư đồng Phúc Tử hầu hạ Triệu Khoát nom nớp lo sợ quỳ trước cửa.

"Nô tài tham kiến Vương phi, Vương phi chủ tử, chủ tử,..."

Tống Vi Lan khoát tay bảo Lang Tử không cần phải nói nữa, ra hiệu cho Kim Cúc.

Kim Cúc tiến lên gõ nhẹ vào cửa: "Thế tử, canh giờ không còn sớm, hôm nay ngài phải cùng Vương phi cùng công tử và tiểu thư vào cung tạ ơn.

Thế tử, thế tử,..."

Kim Cúc lắng nghe thấy trong phòng không có động tĩnh nhìn Vương phi thấy nàng gật đầu liền nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, Tống Vi Lan theo sau ngồi vào bàn trà phía trước, dù sao cũng chỉ là mẹ kế, Triệu Khoát cũng đã 10 tuổi nàng không thể không tị hiềm nên không thể đi đến giường ngủ của Triệu Khoát.

Kim Cúc vén màn trước giường nhẹ giọng gọi, thấy trên giường không có động tĩnh nàng đành phải kéo chăn nhưng bất ngờ thế tử nên ngủ trên giường lại bị thay thế bằng chiếc gối.

Kim Cúc kinh ngạc a một tiếng, liền báo cho Tống Vi Lan.

"Vương phi, thế tử, thế tử..."

Tống Vi Lan: "Làm sao? Có chuyện gì?"

Kim Cúc: "Không thấy thế tử đâu cả."

Tống Vi Lan hốt hoảng: "Ngươi nói cái gì? Không thấy thế tử?"

Tống Vi Lan đành phải đi đến trước giường chỉ thấy một cái gối nằm thay thế vị trí đáng lẽ Triệu Khoát đang nằm.

Tống Vi Lan: "Phúc Tử, thế tử đâu?"

Nàng quay trở ra nhìn Phúc Tử đang cúi đầu, hỏi.

Phúc Tử mồ hôi đầy trán ấp úng không dám nói.

Tống Vi Lan gấp gáp: "Nói."

Phúc Tử: "Thế tử, thế tử không có trong phòng."

Tống Vi Lan: "Dư thừa, ở đây chỉ cần có mắt ai không biết thế tử không có trong phòng, ta hỏi ngươi thế tử đã đi đâu?"

"Hoặc là nói có phải tối hôm qua thế tử không trở về phòng có đúng không?"

Chỉ cần thấy nét mặt chột dạ của Phúc Tử thì Tống Vi Lan đã đoán được, tiểu ma vương lại trốn đi đêm tập rồi.

Tống Vi Lan: "Nói, thế tử đang ở đâu?"

Chưa đợi Tống Vi Lan tra hỏi thì một tì nữ hớt hãi chạy vào.

"Vương phi, vương phi, lão Vương phi cho mời người đến viện, người mau qua đó, lão Vương phi đang rất tức giận."

Tống Vi Lan: "Có chuyện gì? Tại sao mẫu thân lại tức giận?"

Người hầu không giải thích chỉ thúc giục Tống Vi Lan mau đi nhanh qua đó sẽ biết.

Trong chính phòng của Viên Minh viện, viện của lão Vương phi, Triệu Khoát thế tử đang quỳ, bên cạnh còn có tứ công tử Triệu Chân 6 tuổi con trai Tống Vi Lan, tam công tử Triệu Dịch 8 tuổi, đại tiểu thư Triệu Châu 8 tuổi của nhị phòng.

Còn con gái Tống Vi Lan nàng Triệu Uyển 4 tuổi đang đứng hầu bên cạnh lão Vương phi.

Trong phòng còn đang có mặt đầy đủ người của nhị phòng, phu nhân của nhị phòng Hà Bối đang than khóc, đủ đầy tam đường hội thẩm.

Nhị phòng cũng chính là quý thϊếp thân của lão Vương gia, chỉ có một người con trai là Triệu Bân. Triệu Bân cưới Hà Bối là trưởng nữ của tứ phẩm quan viên trong Hàn Lâm viện, Hà Bối sinh được một trai, một gái là Triệu Dịch và Triệu Châu.

Tống Vi Lan phúc thân thỉnh an lão Vương phi.

"Mẫu thân, con dâu xin thỉnh an người. Có chuyện gì mà để mẫu thân phải lo lắng?."

Lão Vương phi: "Đứng lên đi. Quang cô, ngươi kể lại toàn bộ sự việc cho Vương phi nghe."

Quang cô: "Khởi bẩm Vương phi, nữa canh giờ trước nô tì phụng mệnh lão Vương phi đi đến Mặc Trúc viện tiếp quận chúa khi đi ngang qua Liên Hà viện của nhị phòng liền nghe tiếng hét của tam thiếu gia. Nô tì lo lắng có chuyện xảy ra nên vào bên trong xem thì thấy, thì thấy tam thiếu gia đang la hét thất thanh chạy ra khỏi phòng. Vào trong phòng mới biết bên trong có sâu, trên người của tam thiếu gia không chỉ có sâu mà còn bị đổ mực ước khắp người.

Nô tì mới cho người phủi sạch đưa tam thiếu gia đi thay y phục mới, lúc đó nhị lão di nương nghe tin đang lo lắng đi đến thì bị rắn treo trên cây nhảy lên người doạ hôn mê, Nhị phu nhân đi phía sau cũng bị thất kinh, mọi người hoảng loạn một trận thì lại nghe bên phòng của đại tiểu thư cũng có tiếng hét. Phòng của đại tiểu thư toàn là châu chấu, dế và cào cào.

Trong lúc loạn nháo thì hạ nhân tìm thấy trên tay tứ thiếu gia cầm lòng châu chấu cùng thế tử trốn trong đình bát giác ở hoa viên, cả hai người đang trốn bên trong xem kịch vui."

"Mọi chuyện rất là lộn xộn nên nô tì đành phải dẫn tất cả họ đến cho lão Vương phi phân xử."

Quang cô giọng điệu như chỉ trần thuật một câu chuyện nghe từ người khác không nghiêng về ai.Nhìn trên mặt hai đứa không có gì là hối cải kia, còn Triệu Dịch thì mặt vẫn còn tái nhợt, Triệu Châu thì mắt đỏ hòe, phải dựa vào người nha hoàn mới không ngã, còn thanh âm như ma khóc của Hà Bối càng làm cho Tống Vi Lan thêm nhức đầu.

Tống Vi Lan âm thầm xiết chặt khăn trong tay, nhấp một ngụm trà do Kim Cúc đưa, giọng dịu nhẹ nói.

"Triệu Khoát, Triệu Chân đêm hôm khuya khoắt cả hai không ở trong phòng còn ở ngoài đình bát giác làm gì? Nô tì ta phái đến đánh thức các ngươi chuẩn bị để vào cung tạ ơn cũng không thấy các ngươi ở trong phòng thì ra là trốn đi làm chuyện xấu.

Triệu Khoát thân là trưởng tử còn là thế tử do đích thân Hoàng Thượng thân phong, ngươi phải là người làm gương cho huynh đệ tỉ muội trong phủ, nhưng ngươi xem ngươi không những không làm gương để mọi người nói theo ngược lại còn gây chuyện trêu chọc người khác.

Ngươi nói ta phải làm sao ăn nói với Vương gia đây, ta chỉ là kế mẫu của ngươi nhưng khi gánh trên vai hai chữ mẫu thân này thì ngươi chính là trách nhiệm của ta, dù ngươi có lý do gì đã làm sai thì phải phạt.

Hai chữ kế mẫu không phải dễ dàng, để tránh lời ong tiếng ve nổi lên nên ta cần biết lý do gì ngươi thân là trưởng tử lại trêu chọc huynh muội, làm di nương của lão Vương gia ngất xỉu, thẩm thẩm kinh hách."

Tống Vi Lan nói một hơi nhìn như đang trách mắng Triệu Khoát nhưng lời lời đều nhắc nhở mọi người hắn là trưởng tử, cũng là thế tử người có quyền lực trong tay ở Vương phủ muốn phạt cũng phải xem đó là lỗi gì, cũng nhấn mạnh mọi việc chỉ là trêu chọc không có ác ý.

Hà Bối làm sao mà không nghe ra lời ngầm trong này, nàng không thể nhịn: "Vương phi, việc thế tử làm sao là trêu chọc huynh muội được, người chưa tận mắt chứng kiến nên không biết nó kinh khủng thế nào. Không nói đến Triệu Dịch, Triệu Châu thân là nữ nhi mà trong phòng toàn châu chấu, cào cào nhảy loạn xạ còn nhảy lên cả giường ngủ của nàng.

Di nương thì bị rắn doạ đến ngất xỉu người nói có thù thế nào mà làm như thế."

Tống Vi Lan: "Thù, nhị đệ muội nên ăn nói cẩn thận, đừng để đến tay phụ thân kẻo bị khiển trách.

Nhị lão di nương bị kinh hách ngất xỉu đã đi mời đại phu đến chưa, còn nữa tại sao trong Vương phủ lại có rắn, bọn nô tài các ngươi làm việc kiểu gì để sơ xuất đến tận đây. Nếu đó là rắn độc cắn phải người thì làm sao?"

Một hạ nhân phụ trách quản lý hoa viên quỳ xuống khẩn cầu: "Xin Vương phi bớt giận, bẩm lão Vương phi, bẩm Vương phi, nhị phụ nhân, rắn doạ nhị lão di nương ngất xỉu chỉ là rắn bình thường không có độc, nô tài đã cho người nhốt lại Vương phi có thể cho người kiểm tra. Hơn nữa,..."

Quang cô: "Như thế nào? Ngươi mau nói đừng ngập ngừng."

"Bẩm Lão Vương phi rắn đó là bò từ bên ngoài vào không liên quan đến thế tử và tứ công tử. Tháng này mưa nhiều là lúc hoạt động mạnh của loài rắn, hơn nữa con rắn này thường hay được bắt gặp ở khu rừng phía sau Vương phủ, lúc khi xây Vương phủ nô tài cũng đã bẩm cho lão Vương gia biết.

Lão Vương gia có nói loài rắn này không có độc không hại ai không chỉ thế nó còn biết bắt ếch, côn trùng phá hoại áo sen và cây cảnh trong phủ. Lão Vương gia rất thích nên ra lệnh không được gϊếŧ hại, nếu nhiều quá thì bắt đem về thôn trang thả, cũng ra lệnh mọi người không để nó xuất hiện trong phủ tránh gây kinh hãi cho người khác.

Mấy hôm nay mưa nhiều, nòng nọc trong ao lại nở nên chắc là nó bò vào kiếm mồi, lại vào ban đêm nên những người khác không phát hiện."

Tống Vi Lan: "Là thế sao?"

Quang cô: "Khởi bẩm Vương phi là có chuyện này, lệnh này cũng đã xóa mấy chục năm nên chắc nhiều người quên mất nên nhị phụ nhân không biết.

Lão Vương gia xuất thân nhà binh chinh đông chiến tây kiến thức quản bác, sau lại cởi giáp về quê lại phụ trách phát triển nông nghiệp nên càng rõ cái gì là thiên địch."

Tống Vi Lan: "Dù là như thế nhưng để con rắn đó làm kinh hách đi nương cũng là lỗi của các ngươi. Nhưng dù sao việc này cũng có liên quan đến mệnh lệnh của phụ thân, các ngươi tự đi thỉnh tội với người đi.""Dạ, tạ Lão Vương phi, tạ Vương phi khai ân."

Tống Vi Lan: "Nhị di nương đã tỉnh chưa? Người cũng có tuổi rồi nếu có chuyện gì Lão Vương gia sẽ không tha cho các ngươi."

Lưu cô cô: "Khởi bẩm lão Vương phi, Vương phi nhị di nương đã tỉnh, đại phu chỉ nói là do kinh hách nên chỉ cần uống thuốc do đại phu kê sẽ không có chuyện gì."

Tống Vi Lan thở dài: "Như vậy là tốt rồi, năm xưa nhị di nương có công cứu phụ thân, nếu để người biết là do các ngươi thất trách làm hại di nương gặp chuyện không may thì cẩn thận mạng của các ngươi."

Quang cô: "Đúng vậy, năm xưa Lão Vương gia gặp phải rắn độc chính nhị di nương can trường nghĩa đảm không sợ mà đánh đuổi rắn đi, còn hút độc giúp Vương gia mới kéo dài được thời gian đợi người đến cứu. Cũng vì vậy Lão Vương gia cảm mến lòng can đảm của nhị di nương, hơn nữa có ơn cứu mạng nên mới cưới nàng vì quý thϊếp trở thành chủ tử trong Vương phủ."

Hà Bối nhăn mi: "Quang cô ngươi nói chuyện này để làm gì?"

Hà Bối đang tức giận việc Tống Vi Lan bao che cho thế tử và con trai nàng, cái gì mà rắn từ bên ngoài vào rõ ràng là do hai đứa nó mưu đồ muốn doạ người nhị phòng các nàng, chưa đợi nàng tìm cách phản bác thì lại nghe Quang cô nói thì nàng biết tình hình càng không ổn.

Một nữ nhân dám đuổi rắn, hút độc rắn cứu mạng lão Vương gia lại bị một con rắn không độc doạ sợ đến ngất đi.

Đây không phải là trắng trợn nói di nương đang lập mưu muốn thế tử và tứ công tử bị phạt sao?

Hà Bối: "Mẫu thân chắc là di nương do bất ngờ nên mới kinh hách như thế, dầu gì nàng cũng đã lớn tuổi."

Lão Vương phi khoát tay: "Chuyện này ta sẽ nói cho phụ thân các ngươi, còn việc xử trí thế nào là chuyện của ngài ấy."

Tống Vi Lan: "Thế tử đã nghĩ kĩ chưa? Lý do gì lại đi trêu chọc huynh muội như thế, hôm nay còn phải vào cung tạ ơn, vì hai người các con chậm trễ nếu Thái Hậu hay Hoàng Thượng trách tội thì phải làm sao?

Triệu Khoát: "Chuyện này là do ta làm, mọi việc không liên quan đến Triệu Chân."

Tống Vi Lan liếc mắt một cái: "Thế tử nói không liên quan là không liên quan sao? Đã bị bắt tại trận, tang chứng vật chứng đều rõ ràng ràng sao có thể vì một câu nói của thế tử mà không liên quan được.

Nếu thế tử không nói, Triệu Chân con nói."

Triệu Chân giọng sữa của đứa bé béo ú nói: "Khởi bẩm nãi nãi, khởi bẩm mẫu phi, tất cả đều là do con làm không liên quan đến nhị ca."

Lão Vương phi tức cười: "Hả, bây giờ hai huynh đệ các ngươi là đang bao che cho nhau sao?"

Triệu Chân: "Không có bao che, nãi nãi, là do tôn nhi muốn làm bị nhị ca phát hiện nên mới liên lụy nhị ca."

Lão Vương phi: "Vậy ngươi nói xem tại sao ngươi lại thả sâu lên mình tam ca, còn đổ mực lên người nó, còn thả châu chấu vào phòng Triệu Châu?"

Triệu Chân: "Là do họ xứng bị như vậy?"

Lão Vương phi xụ mặt: "Triệu Chân."

Triệu Chân vẫn là giọng sữa không nhanh không chậm nói: "Ba ngày trước khi phu tử đang dạy học, Triệu Dịch không muốn học nên rủ nhị ca trèo tường trốn học, nhị ca không đồng ý khuyên hắn ta không nên làm như vậy nhưng Triệu Dịch vẫn trốn học đi đá dế với tứ công tử phủ Doãn Hầu.

Khi hắn trở về bị phu tử bắt tại trận, bị phu tử trách phạt hắn lại nói là do nhị ca tố cáo hắn, sau đó nhận lúc mọi người không ở trong phòng đã dùng mực nước đổ lên tranh vẽ của nhị ca.

Việc này chính mắt ta và Triệu Châu thấy, nhưng Triệu Châu lại không cho ta nói, còn cảnh cáo ta nếu dám nói ra ngoài sẽ đem việc ta đái dầm nói cho cả phủ biết, còn nói sẽ nói cho cả người kinh thành biết.

Ta là nam tử hán làm sao để nàng doạ, ta vẫn đi nói cho nhị ca biết thật không ngờ nàng lại nói là do ta bất cẩn làm đổ rồi đổ thừa tam ca.

Nàng xấu, tam ca cũng xấu, cả hai vừa xấu vừa xuẩn."

Hà Bối tức giận: "Triệu Chân ngươi còn nhỏ đã biết vu oan giá họa rồi, chuyện đó không phải đã được phân xử rồi sao. Không ngờ ngươi lại ghi hận đến tận đây, ngươi còn nhỏ như thế, theo ta thấy là do ngươi ỷ có người chống lưng nên mới kiêu ngạo đến thế, ngươi..."

Tống Vi Lan cũng sầm mặt: "Nhị phu nhân đây là lần thứ hai ta cảnh cáo nàng chú ý lời nói của mình."

Tống Vi Lan: "Triệu Chân nói tiếp đi hôm nay chuyện này không giải quyết thì không ai được phép tham dự cung yến. Không được mắng tam ca của ngươi."

Triệu Chân: "Ta nói tam ca xuẩn cũng không phải là không có căn cứ, hắn trốn học đi đá dế lại bảo thư đồng đến báo là bị bệnh xin nghỉ nhưng hắn đấu thua dế thiếu tứ công tử hai lượng bạc, người ta đến cửa đòi tiền.

Là nhị ca trả tiền giùm ngươi, cũng có thể ông trời cũng nhìn ngươi không vừa mắt nên cảnh đó bị phu tử bắt gặp, mọi chuyện mới bại lộ.

Còn ta nói tam ca ngươi xuẩn không phải là vì không tôn trọng ngươi mà là do ngươi xuẩn thật sự, tứ công tử nhà Doãn phủ hầu là ai, là cái tên khoát lát, ăn chơi trác táng, nói như rồng léo làm như mèo mữa.

Ngươi đấu để thua hắn, chẳng lẽ hắn sẽ không đi ra ngoài thổi phòng sao? Chúng ta từ sáng cho đến tối có thời gian rảnh để đi đấu để sao? Chỉ cần gia gia cho người hỏi thăm là sẽ biết ngươi trốn học đi chơi ngay, không cần nhị ca mật báo ngươi cũng sẽ bị phạt.

Còn ngươi Triệu Châu, ngươi cũng ngốc như tam ca, bức tranh đó là nhị ca vẽ tặng cho ta, để hạ nhân đóng thành diều, nếu ta có lỡ tay chỉ cần xin lỗi nhị ca là được, cần gì phải nói dối.

Rốt cuộc hai người các ngươi có phải con của nhị thúc không, phụ thân của các ngươi nổi tiếng là tài tử kính thành tại sao lại sinh ra hai tên ngu ngốc như thế này chứ, đúng là làm mất mặt Vương phủ chúng ta."