Phòng CEO.
Vân Huyền lật từng bản văn kiện được chất trồng như núi bên cạnh, vừa xem vừa kí.
Hệ thống cứ như âm hồn, không ngừng gọi bên tai cô.
[Kí chủ!]
[Kí chủ!]
[Kí chủ!]
Mí mắt Vân Huyền cũng không thèm nhấc.
Hệ thống thấy cô làm lơ nó, trong lòng khổ không thể tả.
Gần 2 tháng qua, cô chỉ chăm chăm vào việc của tập đoàn, nhiệm vụ bị cô vứt sang một bên, nó nhiều lần nhắc nhở, cô đều bày ra bộ dạng nữ chính sống chết mặt bay, khiến nó rất bực bội, nhưng dù có nói gì làm gì, cô cũng làm như nó là không khí.
[Gần 2 tháng rồi kí chủ, rốt cuộc cô có muốn hoàn thành nhiệm vụ không vậy? Cô đừng quên, nhiệm vụ đều có thời hạn, thời điểm tử vong của nguyên chủ chỉ còn 4 tháng nữa thôi.] Hệ thống rất bất lực.
Đến bây giờ thanh nhiệm vụ vẫn là con số không, khiến nó sốt ruột gần chết.
Tay cầm bút của Vân Huyền hơi dừng một chút.
Xem ra đã đến lúc rồi!
Cô giải quyết phần văn kiện còn lại rồi đứng dậy, rốt cuộc lên tiếng: “Cho tôi biết vị trí của nữ chính.”
Hệ thống nhất thời ngây ra, hồi lâu mới phản ứng lại, không dám tin hỏi lại: [Kí chủ, cô chịu làm nhiệm vụ rồi sao!?]
Vân Huyền lời ít ý nhiều: "Vị trí."
[Được, được.] Hệ thống kích động, sợ cô đổi ý quay về với đống văn kiện kia, nó lập tức đưa ra bảng đồ màu xanh xuất hiện trước mặt cô.
Liếc nhìn vị trí được đánh giấu màu đỏ trên bản đồ một cái, Vân Huyền cầm túi xách lên đi về phía cửa, vặn nắm cửa mở ra.
Trùng hợp chạm mặt với trợ lý Hạ đang chuẩn bị rõ cửa.
Trợ lý Hạ sửng sốt hỏi: “Hàn tổng, cô định đi gặp chủ tịch Trương sao?”
"Không phải." Vân Huyền lạnh nhạt nói: “Tôi có chút việc cần phải giải quyết, chiều nay sẽ không quay lại, cô thay tôi báo cho bọn họ dời lại cuộc họp sang ngày mai.”
Trợ lý Hạ cực kỳ kinh ngạc
Cũng không thể trách cô ấy kinh ngạc như vậy được, vì vị Hàn tổng này gần 2 tháng qua luôn làm việc trong tập đoàn, ngày nào cũng tăng ca rất muộn mới về, cũng chưa từng bỏ lỡ cuộc họp nào, giống như hận không thể trói chặt mình vào tập đoàn luôn vậy.
Đến nỗi nhân viên trong tập đoàn ai cũng nói cô cuồng công việc hơn cả mạng, ngay cả trợ lý Hạ luôn làm việc cạnh cô cũng nghĩ vậy.
Nhưng hôm nay vị Hàn tổng này lại dời cuộc họp sang ngày mai chỉ để giải quyết việc riêng.
Rốt cuộc chuyện gì, mà có thể khiến vị đại lão này đích thân giải quyết nhỉ?
Mặc dù rất tò mò, nhưng trợ lý Hạ cũng không dám hỏi, chỉ cẩn thận hỏi: “Hàn tổng có cần tôi chở cô đi không?”
"Không cần." Vân Huyền Huyền từ chối, xoay người rời đi.
Trợ lý Hạ đành đi thông báo, khi bọn họ nghe Hàn tổng có việc riêng phải giải quyết, cuộc họp dời sang ngày mai, mặt mày ai nấy đều kinh ngạc.
Ở một bên khác. Sau khi Diệp Nam Yên nói chuyện với Nhạc Ninh xong, chuẩn bị về nhà.
Nhạc Ninh đề nghị đưa cô trở về, cô khéo léo từ chối, cô ấy không khuyên được, chỉ có thể lo lắng nhìn cô lái xe rời đi.
Xe chạy được một đoạn, xe đột nhiên dừng lại, Diệp Nam Yên khởi động lại lần nữa.
Động cơ kêu lên hai tiếng rồi im bặt.
Chuyện này quá đỗi quen thuộc, Diệp Nam Yên không thấy kỳ quái, mặt vô biểu tình bước xuống xe.
Quả nhiên chưa đầy một phút, từ xa một chiếc xe màu đen sang trọng chạy tới gần, dừng ngay cạnh xe cô.
Một người đàn ông bước xuống từ trong xe, nhìn qua tầm 27 tuổi, ngũ quan như điêu khắc, gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ, đôi mắt sắc bén như chim ưng, cao 1m 80, thân hình cao lớn thẳng tắp, mặc một bộ vest màu đen, quanh người toát ra khí chất lãnh khốc và cuồng ngạo.
Nếu là những cô gái bình thường nhìn thấy diện mạo của hắn đã sớm mặt đỏ tai hồng, nhưng khi Diệp Nam Yên thấy người này, trong mắt tràn ngập căm ghét.
Bởi vì người này không phải ai khác, chính là CEO Hoắc gia - Hoắc Triệt.
Diệp Nam Yên đã sớm đoán được hắn sẽ xuất hiện, nên cô mới từ chối đề nghị của Nhạc Ninh, cô không dám nghĩ, nếu để cô ấy gặp người này sẽ xảy ra chuyện gì.
Thấy Diệp Nam Yên mặt mày lạnh lùng, không thèm liếc hắn một cái, Hoắc Triệt nhíu mày, cất giọng trầm thấp: “Gần 2 tháng rồi, đề nghị trước đó bây giờ em cũng nên cho tôi một kết quả rồi nhỉ?”
Diệp Nam Yên tỏ vẻ: “Hoắc tổng, anh nói gì tôi không hiểu?”
Ánh mắt Hoắc Triệt trầm xuống, tiến lên hai bước, vươn tay nắm chặt cánh tay cô, lạnh lùng nói: “Diệp Nam Yên! Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, em đừng tưởng rằng tôi thích em thì em muốn làm gì thì làm.”
Ăn đau, Diệp Nam Yên cũng nổi giận, hất mạnh tay hắn ra, xoa xoa cánh tay đã có chút đỏ của mình, cười lạnh đáp trả: “Vậy cũng thật xin lỗi quá, tôi không nhận nổi sự yêu thích này của Hoắc tổng, nếu anh có thể không thích tôi nữa thì tôi sẽ rất biết ơn anh đấy.”
Sắc mặt Hoắc Triệt nhất thời khó coi.
"Diệp Nam Yên! Em đừng có không biết điều, dù em có muốn hay không, cả đời này em chỉ có thể là của tôi." Hoắc Triệt dơ ba ngón tay: "3 ngày! Tôi chỉ cho em thêm 3 ngày, em tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ, đây là giới hạn cuối cùng tôi giành cho em. Nếu em còn không biết điều, tôi không chắc lần sau tập đoàn Diệp Thị sẽ còn nguyên vẹn đâu, em nên biết Hoắc Triệt tôi nói được làm được." Câu cuối ý tứ uy hϊếp vô cùng rõ ràng.
Lòng Diệp Nam Yên chùm xuống, giờ cô hận đến mức không thể ngay lập tức xé xác tên đàn ông vô sỉ trước mặt.
Cô cắn chặt khớp hàm, hít sâu vài hơi, cố gắng đè ép sự phẫn nộ trong lòng.
Vân Huyền lái xe theo đoạn đường mà bản đồ chỉ, từ xa đã thấy hai chiếc xe đang đậu sát lề đường và hai bóng dáng một nam một nữ đang đứng nói chuyện.
Hoắc Triệt thấy Diệp Nam Yên không có ý định đáp lời, chỉ cho rằng cô đã chịu thỏa hiệp, cũng không dây dưa về vấn đề này nữa, nói thẳng: "Lên xe, tôi chở em về." Ngữ khí bá đạo không cho cự tuyệt.
Diệp Nam Yên nhíu mày: "Không cần phiền Hoắc tổng, tôi có thể tự về được." Ý tứ cự tuyệt rõ ràng.
Bị từ chối, Hoắc Triệt có chút không vui: "Xe em không phải gặp vấn đề à, em đứng đây không phải định bắt taxi sao, nhưng đoạn đường này không có taxi để chở em về đâu." Dáng vẻ thập phần chắc chắn.
Vân Huyền lái xe chạy tới khoảng cách không xa không gần rồi tấp vào lề tắt động cơ, nhìn hai người phía trước, không có ý định xuống xe.
Nghe vậy, Diệp Nam Yên làm sao không biết lại là hắn giở trò quỷ, nắm tay hơi xiết chặt.
Cô thật sự không muốn đi cùng tên đàn ông này chút nào, nhưng làm sao để thoát khỏi hắn đây.
Trong lúc Diệp Nam Yên không biết làm sao, ánh mắt vô thức lơ đãng lướt qua xung quanh, chợt thấy có một chiếc xe đậu cách đó không xa, linh quang chợt lóe.
Khóe môi Diệp Nam Yên hơi nhếch: “Hoắc tổng nói sai rồi, tôi đứng đây không phải để bắt taxi mà là đang đợi người tôi gọi tới đón tôi thôi.”
Hoắc Triệt nhướn mày, giống như nghe được chuyện cười, không chút lưu tình cười nhạo: “Em nghĩ mình đang lừa trẻ con sao.”
Với năng lực của hắn nếu thật sự có người đến đón cô sẽ không có chuyện hắn không biết, nên hắn chỉ nghĩ là cô đang biện lí do lừa mình mà thôi.
Diệp Nam Yên tự tin nói: "Tôi không lừa anh, người tôi gọi đã tới rồi, nếu anh không tin thì cứ nhìn thử đi." Cô đưa mắt ra hiệu cho hắn nhìn ra phía sau.
Diệp Nam Yên biểu hiện bình tĩnh trấn định, khiến người ta vô thức tin tưởng.
Hoắc Triệt có chút nghi ngờ xoay người nhìn ra phía sau, quả nhiên ở cách đó không xa không gần, có một chiếc xe màu xám tro đang đậu, người trên xe cũng không có ý định xuống xe, nhìn qua thật sự giống như đang chờ ai đó.
Hắn hơi cau mày.
Bên phía Vân Huyền nãy giờ vẫn luôn nghe hệ thống lải nhải.
[Kí chủ, sao cô không xuống xe giúp nữ chính vậy?]
[Cô đến đây không phải để làm nhiệm vụ sao, bộ dáng nhàn nhã này của cô giống tới làm nhiệm vụ chỗ nào, mà giống đến xem kịch hơn đấy.]
[Cô...]
Hệ thống đang định nói tiếp, đã bị Vân Huyền giơ tay chặn lại.
Diệp Nam Yên khách sáo nói: "Hoắc tổng, người cũng đã tới rồi, tôi xin phép đi trước."
Cô lướt qua người Hoắc Triệt, đi về phía chiếc xe.
"Mi nói nhiều quá rồi đấy." Vân Huyền nheo mắt, nhàn nhã gõ vô lăng.
Hệ thống tức khắc im như ve sầu mùa đông.
Theo Vân Huyền gần 2 tháng, ít nhiều nó cũng phát hiện kí chủ này không đơn giản, dù gì cũng từng kí kết hiệp ước với không ít người, bọn họ rất dễ đoán, vì ai cũng có tham vọng, còn kí chủ này luôn là một biểu tình lạnh nhạt không quan tâm, rất khó đoán rốt cuộc trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.
Hơn nữa, nó có cảm giác cô có quá khứ rất bi thảm.
Dù nó rất muốn cảm nhận suy nghĩ của cô, nhưng đều rất mơ hồ tựa sao băng vậy, lóe lên một cái liền biến mất, không thể nắm bắt.
Loại người này rất nguy hiểm.
Nó có chút sợ Vân Huyền, nhưng khi nghĩ tới nhiệm vụ, không thể không căn da đầu cố gắng thương lượng: [Kí chủ, cô xuống xe giúp nữ chính đi, vậy tôi sẽ không nói nữa."]
"Không cần thiết, nữ chính sẽ tự mình tới đây." Vẻ mặt Vân Huyền hờ hững.
Hệ thống sửng sốt: [Kí chủ đang nói gì vậy, sao nữ chính có thể...]
Nó chưa kịp nói xong, đã thấy nữ chính thật sự đang đi về phía này.
Hệ thống đứng máy luôn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Diệp Nam Yên hơi mất tự nhiên đi đến cửa xe, giơ tay lên có chút do dự, nhưng nghĩ đến người ở phía sau, cô hạ quyết tâm gõ nhẹ lên cửa kính.
Cửa kính từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt của người bên trong xe, Diệp Nam Yên nhất thời ngây ngẩn cả người.
Cô ấy thật xinh đẹp!
Vân Huyền liếc mắt đánh giá nữ chính.
Ngũ quan tinh tế như tác phẩm được điêu khắc tỉ mỉ, làn da trắng nõn như men sứ, lông mày tựa núi xa, đôi mắt đen láy thông suốt sáng ngời, mái tóc nâu dài tùy ý xõa sau lưng, cả người tản ra khí chất thanh tao và trầm ổn, rất ra dáng một thiên kim tiểu thư tri thức, thông tuệ.
Không hổ là nữ chính.
Thu hồi ánh mắt, Vân Huyền lạnh nhạt cất tiếng: “Có việc gì không?”
Diệp Nam Yên hoàn hồn, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Cô thế mà lại nhìn chằm chằm một cô gái.
"Thật xin lỗi, ngại quá chuyện là xe tôi gặp chút vấn đề, tôi có thể phiền cô chở tôi đi một đoạn không?" Thái độ vô cùng ôn hòa lịch sự.
Vân Huyền im lặng, dường như đang suy xét có nên cho người lạ lên xe không.
Diệp Nam Yên thấy thế, có chút sốt ruột, rất sợ cô không đồng ý.
Cảm nhận được ánh mắt như hổ rình mồi ở phía sau, gấp gáp bồi thêm một câu: "Cô yên tâm, tôi sẽ trả phí cho cô." Ánh mắt vô cùng chân thành khẩn thiết.
Vân Huyền: “....”
Hệ thống: “....”
Nó rốt cuộc vẫn nhịn không được: [Ha ha ha ha...]
Nếu nó có hình thể đã sớm ôm bụng cười nghiêng ngả.
Thế mà có người dám mở miệng nói sẽ cho tiền kí chủ, với năng lực và tài sản hiện tại của kí chủ còn cần mấy đồng ít ỏi đó sao.
Nữ chính này đúng là thú vị thật, nếu cô ấy biết thân phận của kí chủ thì không biết sẽ có vẻ mặt gì nhỉ?
Hệ thống có chút chờ mong.
Khoé môi Vân Huyền hơi giật giật, cuối cùng thốt ra một chữ: “Được.”
Diệp Nam Yên thở hắt ra, nhanh chóng vòng qua ghế phụ, mở cửa lên xe.
Thấy nữ chính đã thắt dây an toàn, Vân Huyền khởi động máy, lái xe rời đi.
Thấy xe đã chạy xa, sắc mặt Hoắc Triệt âm trầm lạnh lẽo, lấy di động ra bấm gọi: "Cậu giúp tôi điều tra người ngồi trên chiếc xe, có bảng số AD18..." Dứt lời liền tắt máy.
Hắn không ngu, nào dễ dàng bị lừa như vậy, vốn không có người nào tới đón Diệp Nam Yên, người có thể lái loại xe phiên bản giới hạn đó, chắc chắn không phải người có thân phận tầm thường.
Nói cách khác Diệp Nam Yên thà rằng nhờ người lạ giúp đỡ, cũng không muốn đi cùng hắn.