Từ trước đến nay, Đường Viên luôn cãi lại bà khi không vừa ý, tức giận cũng chỉ vì chuyện ăn uống hay việc vặt vãnh, chứ chưa bao giờ như thế này.
Bác gái cả nghe lời con trai, lại thấy hơi hợp lý.
Dù sao cũng nghe Hương Nhi nói, Viên Nhi trước đó đã nổi cơn giận dữ bên bờ sông chỉ vì chuyện này.
Bà ta phải tìm cách thăm dò xem sao.
Đừng hòng giả điên để thoát chuyện đổi chồng cho con trai bà ta!
Không ai nghĩ rằng Đường Viên giả điên là để chia nhà.
Nguyên chủ vốn quen sống cùng đại gia đình từ nhỏ, chưa từng nảy sinh ý định chia nhà. Dù khi còn bé, cô cãi nhau với Đường Hương, cô ta nói: "Đây là nhà tôi, chị đi đi!" thì cô cũng không nghĩ đến chuyện chia nhà, mà chỉ đáp trả: "Đây là nhà tôi, cô đi đi!"
Bác gái cả rón rén lẻn tới dưới cửa sổ phòng phía đông để nghe lén. Nếu bà ta bắt được chứng cứ Đường Viên giả điên, bà ta sẽ dùng nó để ép vợ chồng chú hai đồng ý đổi hôn nhân.
Trong phòng, Đường Viên vừa mắng chửi vừa la hét, còn mẹ Đường vừa dỗ con gái vừa khóc.
Bác gái cả nghe một lúc không thu thập được gì, lại nghe tiếng động từ cánh đàn ông trở về, liền vội vàng quay lưng đi về phía nhà vệ sinh.
Cha Đường đi nhanh trên đường về nhà, vừa vào đến cửa liền quên cả rửa tay, vội vào phòng xem con gái.
Trong phòng không có đèn dầu, tối om. Ông nhỏ giọng hỏi: "Viên Viên, đã hạ sốt chưa con?"
Mẹ Đường khẽ đáp: "Đỡ chút rồi, nhưng vừa nãy lại không được khỏe."
Cha Đường nghe vậy càng thêm lo lắng và đau lòng.
Đường Viên ghé sát, ôm chặt lấy ông, dụi đầu vào ngực ông.
Cô muốn làm cho cha nhận ra rằng, dù cô có điên thì cô vẫn luôn gần gũi cha mẹ, chỉ tin tưởng cha mẹ. Những người khác trong nhà đều làm cô thêm kích động.
Chỉ cần ông thật lòng quan tâm đến cô, vì cô mà cuối cùng đồng ý chia nhà.
Cha Đường vốn là người điềm đạm, gặp cảnh này thì luống cuống. Ông xoa xoa đôi tay, định vỗ lưng con gái, nhưng lại sợ tay mình bẩn.
"Con gái à, người cha toàn đất, dơ lắm."
Đường Viên ôm lấy ông: "Cha không bẩn. Cha mẹ tốt, họ xấu, Hương Nhi đẩy con xuống sông."
Mẹ Đường nghe vậy giật mình: "Hương Nhi đẩy con xuống sông hả?"
Trước đó, con gái chỉ ám chỉ giả điên, chứ không hề nói bị Đường Hương đẩy xuống sông.
Cha Đường hơi ngơ ngác, bà nội chẳng phải bảo con gái tự sẩy chân ngã xuống sông sao?
Mẹ Đường mím chặt môi, run rẩy, nước mắt rơi lã chã như những hạt châu đứt chỉ.
Cha Đường: "Hương Nhi chắc không... cố ý đâu."
Dù cháu gái thường xuyên cãi vã với con gái mình, nhưng đó chỉ là chuyện trẻ con. Không lẽ lại đến mức đẩy chị họ xuống sông?
Đường Viên quyết định thêm chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho cha. Cô quay người chộp lấy cái bát lớn: "Tên què đến rồi! Hương Nhi nói bà nội và bác gái cả muốn gả con cho tên què để đổi hôn nhân! Con sẽ bắt hết bọn họ!"
Mẹ Đường phối hợp khóc lóc: "Ông nó ơi, con gái chúng ta cứ thấy bà nội và bác gái là thành ra như thế này."
Cha Đường vừa mới trở về thấy con gái khá yên tĩnh, còn tưởng là đã đỡ. Giờ nhìn cô như vậy, đầu ông ong ong.