Đại Sư Huyền Học Là Người Nổi Tiếng Trên Mạng

Chương 9

Giản Du Ninh nghe vậy ngước đầu lên, trong lòng có quyết đoán.

Cô đặt điện thoại xuống, nghiêng người tới trước, chống tay lên bàn, tay phải gõ mặt bàn theo nhịp.

Cô nói thẳng:

“Kỷ Bạch, tôi muốn chia tay với anh.”

Lời nói chia tay quyết đoán mà dứt khoát, chẳng chút lưu luyến.

Kỷ Bạch chưa từng nghĩ Giản Du Ninh sẽ chủ động nói chia tay, anh ta không chút chuẩn bị trước đòn tấn công đột ngột, nét mặt thay đổi rất đặc sắc.

“Du Ninh . . .”

Kỷ Bạch nhớ đến Khâu Hinh Doanh và mấy cô bạn đều ở trong quán cà phê 92℃ nghe đối thoại của hai người thì càng cảm thấy như ngồi trên gối cắm kim.

Anh ta hé môi, cả buổi chỉ gọi được cái tên.

Ngay lúc này, trong quán cà phê yên lặng vang lên tiếng ho khan.

Giản Du Ninh nhướng mày, không cần nghĩ cũng biết là ai.

Kỷ Bạch nhanh chóng tỉnh táo lại.

Anh ta buông tiếng thở dài, nét mặt hiền lành dịu dàng nói:

“Du Ninh, anh đồng ý ý chia tay, thật ra cho tới nay anh luôn cảm thấy hai chúng ta . . .” không hợp nhau, chỉ vì nghĩ cho cảm xúc của em nên mới không nhẫn tâm nói chia tay.

Kỷ Bạch còn chưa nói xong đã bị Giản Du Ninh ngắt lời:

“Nếu anh đã đồng ý chia tay thì tốt, chúng ta tính tiền đi.”

Tính tiền gì?

Kỷ Bạch nghệch mặt ra.

Giản Du Ninh luôn không để ý tiền tài, sao tự dưng đòi tiền?

Kỷ Bạch theo bản năng cảm thấy không ổn, nhưng chưa kịp ngăn cản thì cô đã lấy một cuốn sổ nhỏ ra.

Cô vén tóc dài ra sau tai, đáy mắt lộ ra trêu tức, nửa cười nửa không nói:

“Trước kia anh là bạn trai của tôi nên tôi không so đo, bây giờ anh chỉ là người lạ với tôi nên tất nhiên phải thanh toán rõ ràng."

Giản Du Ninh giở sổ ra:

“Tôi có thói quen ghi lại sổ sách, anh hãy nghe xem tôi nói có đúng không? Có chỗ nào không đúng cứ nói lại tôi.”

Kỷ Bạch như rơi vào hầm băng, nhưng anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ:

"Du Ninh, em nỡ cạn tàu ráo máng vậy sao?”

Giản Du Ninh cười lạnh, hơi cất cao giọng:

“Chúng ta quen nhau ba năm, đi du lịch hay đi quán ăn gần như đều là tôi trả tiền, dù không lên được một trăm rưỡi thì cũng xấp xỉ một trăm nghìn. Nếu anh đã nói không muốn cạn tình thì thôi tôi không nhắc mấy cái này.”

Đám bạn của Khâu Hinh Doanh liếc nhau, đều hút ngụm khí lạnh.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Giản Du Ninh vẫn vang lên:

“Ngày 1 tháng 5 năm 2009, anh nói gia đình có một hạng mục đầu tư tốt, mượn tôi chẵn năm nghìn, hứa hẹn một năm trả đủ, kết quả hạng mục thất bại, tiền đầu tư thành bọt nước.”

“Tháng 11 cùng năm, ông ngoại của anh bệnh nặng, nhưng bởi vì hạng mục thất bại không rút ra được tiền cấp cứu nên mượn tôi hai nghìn.”

“Tháng 2 năm 2010, anh nói vì phát triển tương lai cần tham gia huấn luyện đặc biệt để tăng thêm kinh nghiệm, mượn tôi hai nghìn.”

“Tháng 8 cùng năm . . .”

Giản Du Ninh nói khô cổ bèn bưng ly thủy tinh lên uống một ngụm nước thấm giọng, cô nhìn Kỷ Bạch rịn mồ hôi trán ngồi không yên, hừ lạnh một tiếng.

Dựa vào cái gì bỏ qua thứ khốn kiếp này.

Bà đây khó chịu thì người khác đừng mơ thoải mái.

Giản Du Ninh đặt ly xuống, đanh thép hỏi: “Lần gần nhất là tháng 7 năm nay, anh mượn tôi hai nghìn tệ mà không đưa ra lý do gì. Những cái tôi thống kê đều là tiền nợ năm con số trở lên, còn thường ngày anh lấy tám trăm, một nghìn gì đó thì tôi nghĩ tình cũ không tính chi tiết với anh. Kỷ Bạch, bao giờ anh trả tiền?”

Cuốn sổ trước mặt cô mỗi trang đều là giấy trắng, Giản Du Ninh căn bản không ghi lại cái gì, chẳng qua là dựa vào lịch sử chuyển khoản nhớ rõ từng món tiền.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin