Nhìn cậu học sinh giỏi nổi tiếng ngày thường giờ đây lại một mình đứng trong nhà vệ sinh nam, mặt mày tái mét, vẻ mặt ngơ ngẩn xả nước, hắn ta không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Mà được hắn ta nhắc nhở, những người khác cũng nhận ra Tạ Hi Thư, người rất nổi tiếng trong trường.
"Ồ, trời sắp sập à? Hay là tao nhìn nhầm rồi? Sao giờ học mà mày lại ở đây trốn học thế?"
"Chậc chậc chậc, tao cứ tưởng trong chúng ta có một đóa hoa sen "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn" chứ. Mấy thầy cô mà biết chắc buồn chết, học sinh giỏi nhất trường cũng hư hỏng rồi..."
Tên nam sinh bĩu môi, cười nhạo không chút khách khí.
Vừa nói, mấy tên nam sinh vừa cười hì hì vừa tiến lại gần Tạ Hi Thư, bọn họ đánh giá cậu từ trên xuống dưới. Kỳ lạ thay... những lời trêu chọc và chế giễu bỗng im bặt.
"Ê, có ai ngửi thấy gì không..."
Một tên trong số đó nhìn chằm chằm vào Tạ Hi Thư, lẩm bẩm.
"Thơm quá!"
*
Đồng tử Tạ Hi Thư co rút lại.
Nhưng ngay sau đó, cánh cửa nhà vệ sinh lâu ngày không được tra dầu kêu lên một tiếng "két" chói tai - có người đẩy cửa bước vào.
"Ê, có người đấy, muốn đi vệ sinh thì lên tầng khác đi, hôm nay chỗ này bọn tao bao rồi, có việc."
Tên nam sinh đầu gấu chẳng khác gì mấy tên du côn, mắt cứ dán chặt vào Tạ Hi Thư, nghe thấy tiếng động phía sau cũng chẳng thèm quay đầu lại, chỉ lớn giọng quát, tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
"Chuyện gì?"
Một giọng nam trầm thấp, khàn khàn vang lên, ngữ khí âm u.
"Chuyện gì thì kệ tao ---"
Tên kia gào lên, nhưng vừa quay đầu lại thì tiếng nói nghẹn lại trong cổ họng.
"Tề, anh Tề?"
"Chào anh Tề!"
"A a a, vừa rồi em chỉ nói đùa thôi, anh Tề đừng để bụng nha!"
...
Bầu không khí kỳ lạ, ngưng trệ trong nhà vệ sinh nam lúc trước nháy mắt biến mất, thay vào đó là những lời hỏi han ân cần, nịnh nọt.
Đối mặt với sự lấy lòng của những người khác, Tề Vụ không hề tỏ ra vui vẻ, đôi mày đen nhíu lại, lộ ra vẻ mất kiên nhẫn và sốt ruột.
Hắn đứng ở cửa nhà vệ sinh, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đám nam sinh kia.
Chỉ trong nháy mắt, đám lưu manh vốn lắm mồm, ba hoa bỗng cảm thấy như bị một con quái vật lạnh lùng nhìn chằm chằm, bản năng sinh tồn trỗi dậy, tất cả đều im bặt, không dám thở mạnh.
Tiếp theo, bọn họ nghe thấy Tề Vụ lạnh nhạt nói: "Tao muốn dùng chỗ này, chúng mày... cút hết đi, đừng làm phiền tao."
Tề Vụ nói chuyện rất khó nghe, nhưng đám lưu manh kia lại như vớ được vàng, chẳng cần ai phải nói thêm gì, cũng quên luôn chuyện "bao trọn" nhà vệ sinh, cả đám chen chúc nhau, chạy biến ra ngoài như chim sợ cành cong.
*