Xuyên Thành Chim Hoàng Yến Của Lục Tổng

Chương 7

Đám người hầu nghe lời của Mạc Ninh thì cứng họng. Một người vội vàng đi mời quản gia tới, nhờ bà ta giải quyết chuyện này.

Đối phương đến rất nhanh. Đó là một người phụ nữ ngoài năm mươi nhưng bảo dưỡng khá tốt. Bề ngoài trông nghiêm khắc cứ như chủ nhiệm hội phụ nữ vậy. Mạc Ninh không nhiều lời, trực tiếp nói thẳng.

"Quản gia đã đến rồi, vậy cho phép tôi nói luôn. Tôi không phải nhân viên của Lục Hàn, không có trách nhiệm phải làm hài lòng hắn. Các người nghe lệnh là chuyện của các người, còn tôi không muốn nghe cũng là chuyện của tôi."

Không ai nghĩ tới Mạc Ninh hôm nay lại to gan như vậy, cái người mà mới ngày hôm qua bị mang đến biệt thự còn khóc lóc sướt mướt đâu rồi? Khi ấy rất nhiều người hầu chứng kiến cô yếu đuối cầu xin Lục Hàn thả mình đi, thành ra ai cũng có ấn tượng là Mạc Ninh là một cô gái nhát gan dễ bắt nạt.

Nhưng mà chỉ sau một sự kiện đêm qua, cô gái này đã hoàn toàn thay đổi. Đám người hầu không khỏi phỏng đoán, chẳng lẽ Mạc Ninh đã thành công trèo lên giường cậu chủ rồi, nếu không thì sao sáng nay Lục Hàn lại tức giận như vậy, mà Mạc Ninh lại càng có lá gan uy hϊếp cả quản gia trong nhà nữa.

Người phụ trách biệt thự này là người đã trông chừng cậu chủ lớn lên từ nhỏ, nói chung là rất có tiếng nói, không một ai dám cãi lời bao giờ. Quản gia nghe lời của Mạc Ninh thì sắc mặt thoáng tối sầm lại, nhưng cô ngay cả Lục Hàn còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ người của hắn?

"Quản gia, Lục Hàn đưa tôi tới đây để làm gì, chắc bà hiểu rất rõ. Tôi đã bị giam cầm bất hợp pháp ở đây, lại còn đòi trông chừng như giam nhốt tội phạm, mấy người tưởng mình là đồn công an chắc? Muốn ý kiến gì thì đợi cậu chủ của các người về mà ý kiến, còn không thì tôi xin phép rời đi trước."

Đối phương thấy thái độ của cô kiên quyết, chẳng có vẻ gì là yếu đuối sợ sệt, thì giọng điệu cũng phải nhún nhường đi mấy phần.

"Mạc tiểu thư, chúng tôi nào dám trông giữ ngài như tội phạm. Ngài cứ bình tĩnh, đợi cậu chủ trở về rồi nói chuyện. Còn bây giờ ngài muốn ăn gì, để tôi bảo phòng bếp đi chuẩn bị."

Mạc Ninh không quan tâm đối phương nói lời thật lòng hay tạm thời lùi bước để đợi sau này tính sổ. Cô thản nhiên nói tên một loạt món ăn mà mình thích, cứ no bụng trước rồi tính chuyện khác sau, trừ phi mấy người này dám bỏ thuốc độc để khiến cô thăng thiên luôn, còn mấy chuyện khác Mạc Ninh cũng chẳng sợ.

Cô đã chết một lần rồi, nếu trong quyển sách này mà còn phải sống cam chịu nữa thì Mạc Ninh thà chết còn hơn.