Ánh mắt của lãnh đạo giáo dục rõ ràng thay đổi, sôi nổi nhìn sang Tào Minh ngơ ngác bên cạnh: “Cậu tên Tào Minh hả?”
“Đúng thế.” Tào Minh ương ngạnh quen, bên cạnh lại có cậu chống lưng, cậu ta càng thêm không quan tâm gì cả, hoàn toàn không nhận ra không khí kỳ lạ xung quanh. Cậu ta vui vẻ đi tới cạnh hiệu trưởng, chỉ vào Vân Tranh, mắng chửi: “Cậu, thằng con hoang này mắng con, cậu mau đuổi cậu ta đi!”
Con hoang? Cậu? Mọi người ở đây đều là người trải qua sóng gió, hai từ ngữ quan trọng này đủ để bọn họ hiểu rõ tình huống vừa xảy ra, ánh mắt nhìn về phía hiệu trưởng cũng trở nên lạnh nhạt.
“Học sinh của trường học này đúng là tài giỏi.”
“Nói bậy gì đó, mau xin lỗi Vân Tranh đi. Ai dạy con bắt nạt bạn học trong trường vậy hả? Có biết quy định hay không!” Hiệu trưởng trắng mặt, vội đẩy Tào Minh ra, sau đó nói với Vân Tranh: “Vết thương nặng như vậy còn không mau tới bệnh viện khám. Đều do Tào Minh sai, trường học chắc chắn sẽ xử phạt thích đáng.”
Hiệu trưởng nói xong, hung hăng trừng mắt chủ nhiệm giáo dục một cái, ra lệnh: “Ông xử lý đi!”
Sau đó ông ta vội dẫn theo các vị lãnh đạo đi về hướng khác.
Chỉ để lại chủ nhiệm giáo dục lạnh cả sống lưng sau lưng, thành tích đánh giá ngày hôm nay cực kỳ quan trọng, nếu có chuyện không hay xảy ra, đừng nói là ông ta, ngay cả hiệu trưởng cũng khó giữ được vị trí. Nhưng mọi chuyện đã xảy ra, bên phía hiệu trưởng còn có người chị đáng tin cậy, bên ông ta có lẽ đã lành ít giữ nhiều.
Chủ nhiệm giáo dục cầm bảng kiểm điểm trong tay giống như đang cầm một lò lửa nóng bỏng, khiến đầu ngón tay ông ta như bị phỏng. Vân Tranh vẫn cúi đầu bên cạnh cũng khiến ông ta không nói nổi nên lời.
Người học sinh vốn dễ bắt nạt nhất trong trường hiện tại lại đang chống lại ông ta, trở thành chất độc tiêu hủy con đường sự nghiệp.
Còn Tào Minh cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện vừa xảy ra, cậu ta nhìn chăm chú Vân Tranh, ánh mắt toàn là sự sợ hãi, giống như đang nhìn một con rắn độc vậy.
Nhưng Vân Tranh lại không biểu hiện gì, ngược lại mỉm cười nhìn Tào Minh: “Sao thế? Cầu được ước thấy rồi, hai người đúng ra phải vui vẻ chứ?”
Cậu nói xong, kéo theo Trần Tuấn còn chưa hiểu rõ chuyện gì, xoay người bỏ đi. Có điều lúc đi ngang qua Tào Minh, cậu nhỏ giọng thầm thì: “Cậu phải giữ sức khỏe đó, nhớ rõ hỏi thăm Lục Nhiên thay tôi.”
Kiếp này, cậu có thù báo thù, có oán báo oán. Những kẻ thiếu nợ cậu, cậu sẽ đòi lại, cũng sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Đúng lúc này, một giọng máy móc xa lạ vang lên trong đầu Vân Tranh: “Điều kiện kết nối đã đầy đủ, hệ thống thiên phú nhà đấu giá đã mở, giá trị tài sản không đủ một ngàn sẽ bị mạt sát.”