Ông Hoàng Ma Cà Rồng

Chương 4

Rudi la chú sói nhóc đã cùng ông Crepsley, Harkat, Gavner và tôi đi một chặng đường khi lên Núi Ma-cà-rồng. Nó là một thành biên trong bầy sói gồm hai con sói cái và một con sói đực to lớn đã được tôi đặt tên là Sọc. Chúng chia tay chúng tôi để nhập bầy với những con sói khác gần Núi Ma- cà- rồng.Rudi nhảy lon ton quanh tôi, rối rít sủa. So với lần sau cùng tôi thấy nó, Rudi lớn hơn một chút. Nhanh dài hơn, lông cũng rậm hơn. Tôi cố nhấc đầu, cười yếu ớt, bảo nó:

- Tao bị rắc rối to rồi, Rudi ơi

Chú nhóc liếʍ mấy ngón tay tôi, tai dựng lên, mắt nhìn rất nghiêm trang, như hiểu tôi đang nói gì

- Rắc rối to rồi!

Tôi lẩm bẩm lặp lại, rồi nằm vật xuống.

Rudi dụi mũi vào má tôi. Ướt nhẹt, nhưng ấm áp. Nó liếʍ quanh mắt và tai tôi, rồi nằm ép vào tôi, cố truyền hơi ấm cho tôi. Khi thấy tôi khốn khổ đến thế nào, nó lùi lại mấy bước, rồi tru lên. Một lúa sau, một con sói- lớn hơn, mạnh mẽ hơn, trông quen thuộc như Rudi- xuấn hiện từ trong rừng

- Sọc

Tôi thì thầm gọi. Con sói đang e dè bước, nghe tiếng tôi, nó phóng tới ngay. Rudi lải nhải ăng ẳng cho đến khi bị con Sọc táp một nhát mới chịu im. Con sói lớn đánh hơi từ đầu đến chân tôi, rồi quay lại Rudi cất tiếng sủa. Chúng nằm xuống bên tôi. Sọc phía sau, Rudi phía trước, che kín thân tôi, để truyền hơi ấm.

Sau mấy phút, hơi ấm của chúng chuyền sang tôi. Tôi co duỗi ngón chân, ngón tay cho hết cóng. Rồi tôi nằm cuộn tròn cho hai con sói có thể phủ kín khắp thân mình, và vùi mặt vào lông vai của Rudi. Chúng tôi cứ nằm như thế thật lâu. Sau cùng con Sọc đứng dậy, sủa vang.

Cố ngồi dậy, nhưng không nổi, tôi rên rẩm:

- Vô ích! Tao không đi được nữa đâu.

Con sói lặng lẽ nhìn tôi, rồi cúi xuống... đớp ngay mông tôi một phát. Tôi la lên, lăn vội ra chỗ khác. Nó phóng theo, làm tôi phải nhảy ựng lên, la oai oái:

- Lùi lại. Mày chơi xấu quá...

Tôi im bặt khi nhìn mặt nó. Ngó xuống thân mình, rồi ngó con Sọc, tôi cười ngượng nghịu, lẩm bẩm một câu rất ư là thừa:

- Tao đứng được rồi nè

Con Sọc rít lên nho nhỏ, cắn nhẹ chân tôi, rồi hướng về những bụi cây. Tôi gật, rồi cùng hai con sói tiến tới khu rừng.

Vừa lạnh vừa kiệt sức, trên đường đi tôi vấp ngã nhiều lần. Suốt dọc đường, Sọc và Rudi luôn phải giúp tôi. Mỗi lần tôi sẩy chân, chúng ép sát hai bên, hay hà hơi nóng cho tôi, hoặc cắn tôi, bắt tôi phải đứng dậy. Có lúc, con Sọc để tôi nắm bờm, kéo tôi qua đống tuyết.

Không hiểu vì sao chúng quá lo lắng cho tôi đến thế. Thường thường, thú rừng bỏ lại đồng loại bị thương, nếu những con đó không thể tự đi nổi nữa. Có lẽ vì chúng muốn tỏ ra tốt với ma- cà- rồng, vì họ đã đổ nhiều đồ ăn thừa trên đường chúng đi, trong thời gian họp Hội đồng. Hay có lẽ vì chúng cảm thấy tôi vẫn còn nguồn năng lượng tiềm ẩn, và biết là tình trạng tôi chưa đến nỗi tuyệt vọng.

Sau chuyến đi kéo dài vất vả, chúng tôi tiến vào một lùm cây, nơi đã có nhiều bầy sói tụ tập. Khoảng hay ba mươi con sói đang nằm, ăn, chơi đùa, chải chuốt bộ lông. Đủ màu sắc, hình dáng, chủng loại khác nhau. Chúng nhìn tôi đầy nghi hoặc. Một con đực mầu đen, to lớn, từ từ bước tới, bờm dựng ngược, gầm gừ hăm dọa. Con Sọc gầm gừ lại. Hai con nhe nanh, sẵn sàng nhảy sổ vào nhau. Nhưng chỉ sau mấy giây, con sói kia quay lưng, phóng đi chỗ khác

Nhóc Rudi đuổi theo ăng ẳng sủa, nhưng vừa nghe con Sọc gừ lên, cu cậu cúp đuôi, quay ngay lại.

Tôi đang thò lõ mắt nhìn những con sói, con Sọc đẩy tôi tới một con sói cái đang nằm cho ba con sói con bú. Thấy tôi lại gần, nó gầm gừ, choàng chân bảo vệ bầy con, nhưng con Sọc ư ử rên rẩm, rồi nằm xuống, chứng tỏ nó không làm hại gì.

Khi con sói cái đã yên tâm, con Sọc đứng dậy, nhìn thẳng mắt con cái. Ả gầm gừ. Con Sọc nhe nanh, vừa gừ lại, vừa cào lớp truyết trước mặt con cái, và lại nhìn thẳng vào mắt nó. Lần này con cái chỉ lẳng lặng cùi dầu. Con Sọc dùng mõm húc mạnh sau đầu gối tôi, làm tôi quỵ xuống đấy. Nó đẩy tiếp, và tôi hiểu nó muốn tôi làm gì. Bụng tôi nhộc nhạo lên, tôi cố chống đối lại nó:

- Không. Tao không thể.

Vừa gầm gừ, nó vừa xô đẩy tôi. Tôi quá yếu, không thể chống lại nó. Ngoài ra, rõ ràng là tôi vừa lạnh vừa đói, nhưng yếu tới không thể nào ăn nổi. Tôi đang cần một thứ gì ấm áp, bổ dưỡng chỉ phải nuốt, không cần nhai.

Tôi nằm xuống, trườn tới trước, nhẹ nhàng đẩy ba sói con sang một bên. Ba chú nhóc ăng ẳng cằn nhằn, bò quanh tôi đánh hơi, rồi chấp nhận cho tôi nhập bầy. Khi mặt tôi gần kề bụng con sói cái, tôi hít mạnh một hơi, tìm một bầu vυ' căng sữa nhất, và... bú tí.