Ta Chỉ Là Một NPC Nhỏ Thôi Mà

Chương 4: May Mắn Được Nhận Vào Trường Nổi Tiếng

Đêm nay tới lượt Nguyệt Hạ vào bếp, cậu rất thích nấu ăn, mỗi món đều được làm rất ngon và đẹp mắt. Cũng vì một phần kiếp trước bệnh nặng nên thiếu niên không thể ăn những món ăn nặng, đậm vị mà chỉ có thể ăn đồ nhạt mà thôi. Khi có cơ hội cậu đã làm gần hết nguyện vọng mà trước kia bản thân mong muốn, cậu học nấu ăn, chăm chỉ học tập và kết bạn. Ở ngôi trường trước kia thiếu niên được thầy cô bạn bè yêu mến hết mức, thành tích luôn xếp đầu bảng, ngoan đến mức tên đầu gấu trường mỗi lần thấy cậu đều đỏ mặt tránh sang một bên.

Sau khi cả nhà dùng bữa tối như thường lệ đều quây quần quanh sofa xem tivi. Có điều hôm nay tâm trạng ba mẹ Nguyệt có vẻ rất tốt, ông đưa cho con trai mình xem máy tính vô cùng phấn khích.

"Vì con chuyển đi đầu năm lớp 12 nên ba rất lo lắng không chọn được trường cho con, quanh khu mình lại chỉ có 2 trường cấp 3 tốt nên ba đã thử nộp đơn."

"Kết quả nhìn xem, con được chuyển vào trường tốt nhất luôn này! Lại còn là ngoại lệ nữa, ba thấy trường mỗi năm chỉ nhận 5 học sinh chuyển trường thôi."

Thiếu niên lắng nghe ba nói, đôi mắt đen láy nhìn vào màn hình máy tính. Trang web trường được trang trí mang màu cổ xưa và trang trọng, bản thông báo cũng được xếp gọn trong một lá thư khi ấn vào nó sẽ nhảy ra hiệu ứng thông báo đặc biệt. Chỉ nhìn qua thiếu niên đã biết học phí trường này không rẻ, có khi là trường quốc tế hoặc là trường lâu đời dành cho con nhà giàu nhưng thấy ba vui vẻ, cậu không nỡ phá bỏ tâm trạng của ba.

Phụ huynh nào cũng muốn con mình có thứ tốt nhất, ba mẹ Nguyệt cũng thế. Hai người rất nuông chiều cậu, cũng may Nguyệt Hạ là đứa trẻ ngoan nên chưa bao giờ khiến hai người phải lo lắng.

Cả gia đình cùng nhau nói chuyện một lúc thì tới giờ đi ngủ, Nguyệt Hạ quay về phòng, cậu tắm xong nằm lên giường muốn tra xem học phí và học bổng. Mặc dù gia đình có khấm khá hơn trước, ba còn được thăng chức nhưng cậu vẫn giữ thói quen như trước kia. Thiếu niên khựng lại suy nghĩ, má vẫn còn hơi đỏ vì tắm nước nóng.

"Ừm... Mình chưa kịp xem tên trường."

May mắn cậu vẫn còn nhớ nền giao diện, chỉ một lát đã tìm được trường.

"Trường cấp 3 Minh Viễn? Hình như mình đã thấy ở đâu rồi."

"À! Là trường trong game otome thiếu nữ đây mà!"

Sau một lượt tham khảo học phí và học bổng, Nguyệt Hạ rất muốn học ở trường này. Học bổng mỗi kì dành cho hai người xuất sắc nhất, cậu không cần lo mình chiếm đi xuất học bổng trường của nữ chính. Không những vậy cậu còn nhớ hết nơi xảy ra cốt truyện, Nguyệt Hạ hưng phấn không thể tin được mình sẽ được gặp nhân vật trong game. Nữ chính nhút nhát nhưng lại rất lương thiện, Nguyệt Hạ rất muốn kết bạn với cô ấy.

Cậu nhóc đang vui vẻ nhưng cậu chợt nhận ra, hình như cậu không còn nhớ gương mặt nhân vật nào cả. Mỗi lần cố gắng nhớ gương mặt bọn họ lại càng thêm mờ ảo như có lớp sương mù bao quanh.

Không sao! Cậu vẫn còn nhớ cốt truyện.

Thiếu niên vui vẻ đến mức hai má đỏ ửng, chùm chăn nhìn lên trần nhà.