Kế Hoạch Nam Thần [Hệ Thống]

Chương 20

EDIT: HẠ

Cho dù là nữ cường nhân, nhưng chung quy vẫn là phụ nữ, cũng là một người mẹ. Cho nên thích lải nhải chính là cách thể hiện tình thương của mẹ đối với mấy đứa con trai khi lâu ngày xa cách.

Vì vậy Mộ Tử Mặc và Trần Ninh Nhạc chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi nghe.

Giao thông ở đế đô tứ phía tông suốt, nhưng thời điểm xe đi vào trung tâm thành phố vẫn như cũ bị kẹt xe.

Kẹt xe là nan đề mang tính thế giới, cho dù Hoa quốc hiện tại đã là nền kinh tế lớn trên thế giới, cũng không thể giải quyết được nan đề này.

Từ sân bay đi đến nơi ăn cơm, xe chạy ba giờ, Mộ Tử Mặc và Trần Ninh Nhạc nghe lải nhải cũng tròn ba giờ đồng hồ.

Chờ đến khi xuống xe, Tiền Mẫn Nghi mang dáng vẻ thần thanh khí sảng mà bước xuống. Còn Mộ Tử Mặc và Trần Ninh Nhạc bước chân đều có chút phù phiếm, cảm giác mệt mỏi khiến hai người không còn muốn ăn uống nữa.

“Tiểu Mặc, đã lâu không gặp.” Tuy rằng trên mặt Lâm Tần không trang điểm quái dị, nhưng nhìn quần áo cùng với bộ tóc giả đang đặt bên cạnh liền có thể đoán được người đàn ông này lại giả thành phụ nữ để tránh ánh mắt của người khác.

“Lâm ca.” Mộ Tử Mặc vừa rồi còn mang dáng vẻ uể oải, thế nhưng khi vừa thấy Lâm Tần, cậu nháy mắt giống như được tiêm máu gà, tinh thần vô cùng tốt.

Trong lòng Mộ Tử Mặc rất hối hận. Ở trên xe cậu đã nghe dì Tiền nói đến chuyện Lâm Tần sẽ đến đón gió tẩy trần cho cậu, thế nhưng vừa nghe những lời lải nhải của dì Tiền, tai cậu giống như bị mọc kén, cũng đem chuyện quan trọng như vậy vứt ra sau đầu.

Tóc cậu hiện tại có phải rất loạn không! Tinh thần có phải rất kém cỏi không? Sắc mặt có phải rất không tốt không?

Đúng rồi, trên phi cơ còn không thể tắm rửa thay quần áo, bộ quần áo này cậu đã mặc được hai ngày rồi. Là một chiếc áo sơ mi và quần jean rất đơn giản, trên chân đi một đôi giày đã bẩn đến nỗi không thấy được màu trắng ban đầu… trời ạ… Mộ Tử Mặc không nhịn được vội vàng chỉnh sửa quần áo một chút, cảm thấy có chút bực bội.

Thật vất vả mới khiến Lâm Tần có ấn tượng tốt với mình, cũng đang giữ liên lạc với nhau. Nhưng căn cứ những hiểu biết của cậu về Lâm Tần, Lâm Tần không thích những người lôi thôi, chính mình hiện tại lôi thôi lếch thếch thành như vậy, nhất định sẽ lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng hắn đúng không?

Tiền Mẫn Nghi làm nhân tinh nhiều năm, vừa thấy Mộ Tử Mặc, liền biết đứa nhỏ này có hảo cảm với Lâm Tần. Tuy rằng sớm nghe nói Mộ Tử Mặc là fans của Lâm Tần, nhưng hiện tại thấy, mới biết những lời này không phải nói dối.

Quan hệ tốt với Tần tiểu tử này cũng không tồi. Tuy rằng Tần tiểu thử làm người kiêu căng, hòa khí đều chỉ bày ra ở mặt ngoài, nhưng đối với người một nhà lại cực kì bênh vực.

Công việc của bà nhiều, có đôi khi không thể chiếu cố được đứa nhỏ, có Tần tiểu tử chăm sóc, Tiểu Mặc và đứa con trai không nên thân của bà cũng không quá đáng lo.

“Anh Lâm Tần.” Trần Ninh Nhạc cũng thay đổi sắc mặt.

Trong lòng hắn không ngừng phun tào. Bị lão mẹ ở trên xe lải nhải lâu như vậy, cậu cũng quên mất Lâm Tần muốn đến đón gió chuyện này!

Cậu thật vất vả mới hạ thấp tồn tại cảm của tên hỗn đản này, hiện tại lại toát ra tới làm gì? Trần Ninh Nhạc trong lòng rất nhanh đã bị dấm chua bao phủ. Hắn nhớ tới trong hành lý của mình còn có một con tiểu nhân ghi sinh thần bát tự của Lâm Tần.

Hừ hừ, buổi tối nhất định phải lấy ra dùng đế giày đạp mấy cái!

“Trần Ninh Nhạc, đã lâu không gặp.” Lâm Tần cũng ôn hòa cười nói.

Tên tiểu tử thúi này, vừa thấy ta mặt liền giống như bị rút gân, sợ người khác nhìn không ra hắn đối ta bất mãn sao? Mẹ cậu ta còn ở nơi này, làm bộ dáng như vậy cho ai xem. Đừng để lát nữa dì Tiền còn tưởng hắn khi dễ con trai của bà đâu.

Hiển nhiên, Lâm Tần cũng đối với Trần Ninh Nhạc không có bao nhiêu hảo cảm.

Bất quá loại người có chuyện gì cũng treo trên mặt giống như Trần Ninh Nhạc, chẳng qua cũng chỉ là tiểu hài tử tiểu đánh tiểu nháo cấp bậc, thành thật mà nói cũng không khiến Lâm Tần quá chán ghét.

Nói trắng ra, Lâm Tần và Trần Ninh Nhạc nội tâm vẫn là tán thành đối phương (bởi vì Mộ Tử Mặc), nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ xem đối phương không vừa mắt.

Mộ Tử Mặc bởi vì quá khẩn trương cho nên cũng không nhận ra giữa nam thần và em trai nhà mình đang nổi gió phun mây.

Cậu hiện tại tất cả đầu óc đều là hối hận. Nếu ở trên xe nhớ tới việc gặp Lâm Tần, chẳng sợ lâm thời sửa sang lại một chút vẻ ngoài cũng tốt… tỷ như đem đầu tóc chải chuốt lại một chút.

Đáng tiếc hiện tại hệ thống trí năng đang khởi động lại, phải đợi cậu tiến vào trường học mới có thể chính thức khởi động, bằng không cậu còn có thể tìm trí năng hỏi ý kiến một chút, xem như thế nào mới có thể vãn hồi được ấn tượng của nam thần.

“Ngồi ở đây đi?” Lâm Tần thật sự chú ý tới dáng vẻ Mộ Tử Mặc sao? Hiện nhiên sẽ không. Ở trong mắt hắn, Mộ Tử Mặc tuy rằng ăn mặc tùy tiện một chút, nhưng thân là một nam hài 16 tuổi, ăn mặc như vậy kỳ thật rất bình thường.

Huống hồ cũng chỉ là một ngày không thay quần áo mà thôi, tuy hiện tại là mùa hè, nhưng trên máy bay suốt hành trình đều có điều hòa.

Cho nên cũng chỉ là dáng vẻ mệt mỏi một chút, quần áo và tóc tai hơi chút rối loạn. Những thứ này đối với người vừa kết thúc một chuyến hành trình dài mà nói cũng thập phần bình thường.

Mộ Tử Mặc chẳng qua là quá quan tâm nên bị loạn.

“Được!” Mộ Tử Mặc vẫn còn đang thất thần, Trần Ninh Nhạc đã đầy mặt dương quang soái khí tươi cười một mông ngồi xuống vị trí bên cạnh Lâm Tần.

Lâm Tần mỉm cười… mỉm cười…. Hùng hài tử thiếu đánh này! Tuy rằng hắn không thêm chủ ngữ, nhưng chỉ cần có đầu óc cũng biết chính mình đang nói chuyện cùng ai đi!

Tiền Mẫn Nghi ở bên cạnh nhìn, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Xem ra con trai nhà mình đối với Tần tiểu tử cũng rất có hảo cảm nha. Thật tốt, bà cùng mẹ Tần tiểu tử cũng là bạn bè từ nhỏ, cho dù mẹ Tần tiểu tử lớn hơn bà 4 tuổi, cũng không thể ngăn cản hai người các nàng quan hệ tốt.

Hơn nữa, Tiền Mẫn Nghi cảm thấy, vẫn là tên kia tương đối không biết xấu hổ, chính mình so với người kia nhỏ hơn 4 tuổi đâu.

Tấm tắc, thật sự là mẹ nào con nấy. Con trai của mình chính là hoàn toàn thừa hưởng phẩm chất tốt đẹp của mẹ nó đâu.

“Tiểu Mặc ngồi ở đây đi, chúng ta đã lâu không mặt đối mặt nói chuyện.” Lâm Tần đứng dậy kéo Mộ Tử Mặc ngồi ở bên cạnh chính mình.

Ngu ngốc, như vậy liền cho rằng chính mình thắng rồi sao? Ấu trĩ! Bên cạnh hắn cũng không phải chỉ trống một chỗ, đây là bàn tròn nha!

Trần Ninh Nhạc vô cùng không vui! Không những không thể ngăn cản sói xám Lâm Tần, chính mình còn không thể ngồi bên cạnh anh trai cùng ăn cơm! Cậu còn muốn lát nữa anh trai cuốn thịt gà cho mình ăn đâu!

Đã nói cùng nhau ăn cơm, anh trai gắp đồ ăn cho em trai cảnh tượng tốt đẹp đâu! Hắn phúc lợi đâu!

Tuy rằng ngày thường Mộ Tử Mặc cũng không cố ý ở trên bàn ăn chiếu cố Trần Ninh Nhạc – Trước đừng nói hai người ở trên đảo Sicily có thể ăn đồ ăn Trung Quốc hay không, hai người mỗi người một phần ăn, ngay cả cơ hội chọn đồ ăn cũng không có. Hơn nữa Trần Ninh Nhạc chỉ nhỏ hơn Mộ Tử Mặc một tuổi, cho nên cũng không nhất thiết cần người bệnh như Mộ Tử Mặc đi chiếu cố.

Nhưng trong trường hợp thế này, Trần Ninh Nhạc rất muốn tranh một ngụm khẩu khí, nói cái gì cũng muốn ở trước mặt Lâm Tần thể hiện cảnh huynh đệ tình thâm, làm Lâm Tần biết khó mà lui.

Lại nói tiếp, Trần Ninh Nhạc giác quan thứ sáu vẫn rất mạnh, tại thời điểm Lâm Tần cùng Mộ Tử Mặc còn chưa có ý tưởng khác, Trần Ninh Nhạc đã ẩn ẩn nhận ra Lâm Tần có khả năng sẽ cướp đi anh trai của chính mình.

Mà Lâm Tần một chút cũng không cô phụ Trần Ninh Nhạc u oán.

Thời điểm người Hoa quốc liên hoan , trên bàn cơm cũng không quá chú trọng ăn không nói. Lâm Tần một bên gắp đồ ăn cho Mộ Tử Mặc, một bên cùng Mộ Tử Mặc trò chuyện về những chuyện đã xảy ra trong mấy tháng này.

Mộ Tử Mặc một bên đỏ mặt cúi đầu ăn, một bên nhỏ giọng trả lời chính mình đã trải qua những cái gì.

Trần Ninh Nhạc QAQ, anh trai mau xem em, xem em nha! Em trai của anh đang ở đây này.

Tiền Mẫn Nghi cố nén ý cười. Ai da, nhịn không được bao lâu, khóe miệng đều cong lên tới.

Con trai của chính mình từ khi nào trở nên đáng yêu như vậy?

Quả nhiên làm con trai cùng Tiểu Mặc ở chung một chỗ là đúng. Nhìn xem, con trai cũng không làm ra dáng vẻ trưởng thành sớm, bộ dáng ấu trĩ của hiện tại mới phù hợp với tuổi của đứa nhỏ.

Còn về việc Lâm Tần sẽ cướp đi Mộ Tử Mặc, Tiền Mẫn Nghi một chút cũng không lo lắng.

Lâm Tần nhiều việc, về sau cho dù có liên lạc cũng sẽ không nhiều; nhưng con trai nhà mình sẽ cùng Tiểu Mặc học chung một trường, nghỉ học hai đứa nhỏ cũng cùng nhau ở nhà, nhiều thời gian ở với nhau như vậy, cũng sẽ không ai đến đoạt.

Tiền Mẫn Nghi hiện tại có bao nhiêu tự tin, về sau liền có bấy nhiêu hối hận.