Đạo Diễn Cô Ấy Không Nhìn Mặt

Chương 52: Ngoại truyện 2: Bảo bối của chúng tôi

Ngoài bụng to dần lên và khẩu vị ngày một tốt hơn, Lương Hạc hoàn toàn không có vẻ gì là đang mang thai, cánh tay vẫn còn thon nhỏ.

Mỗi sáng, cô đều vén áo lên, nhìn vào bụng mình trong gương, rồi quay sang Trì Dương bên cạnh nói: "Em cảm thấy mình không hề mang thai, có phải bác sĩ nhầm rồi không?"

Cô hoàn toàn không hề có cảm giác gì.

Trì Dương tiến lên kéo áo của Lương Hạc xuống: "Bác sĩ không nhầm đâu, chỉ là cơ thể Hạc Hạc khỏe hơn người khác thôi, bé con của chúng ta cũng rất ngoan."

"Ồ." Lương Hạc gãi má, bụng chỉ hơi nhô lên, trông giống như chỉ là tăng cân thông thường.

Ngày qua ngày, bụng Lương Hạc từ từ phình to như quả bóng, chậm rãi lớn lên, đôi khi còn có cả cảm giác thai động, mới khiến Lương Hạc cảm thấy như đang ở trên mặt đất thực sự.

Trì Dương thì ngừng hết mọi việc, ngày nào cũng ở bên Lương Hạc, về đêm còn kể chuyện cho đứa con trong bụng nghe.

"Chà, những câu chuyện cổ tích này chẳng hấp dẫn chút nào." Chưa biết đứa bé có nghe được hay không, nhưng Lương Hạc đã không chịu nổi trước tiên.

Hồi nhỏ, cô chưa từng đọc những câu chuyện như thế, ban ngày thì chạy nhảy khắp nơi, về đêm thì tràn đầy năng lượng nên không thể nằm yên. Tô Dao kể được vài câu là Lương Hạc đã giả vờ ngủ, đợi người đi rồi lại lén lút chơi.

Trì Dương cưng chiều hôn vợ mình, rồi ngoan ngoãn đóng sách lại.

"Phát chút nhạc đi, em cảm thấy con trai thích nhạc." Lương Hạc bỗng nhiên nói.

"Được." Trì Dương chọn một đĩa nhạc phát.

Trực giác của Lương Hạc với tư cách một người mẹ quả là chính xác, con trai cô quả nhiên thích nhạc, nhưng tiếc thay lại thừa hưởng giọng hát dở tệ của mẹ, thích nghe thích hát nhưng lại không hát được, từ nhỏ đã "tra tấn" mọi người xung quanh.

Trì Mặc sinh vào cuối hè, vì vậy Lương Hạc đặt tên con là "Mặc".

Đơn giản khiến người ta giận sôi, may mà Trì Mặc chưa bao giờ phàn nàn.

"Ngoài đôi mắt ra, đứa bé không giống con chút nào." Tô Dao nhìn qua một cái và kết luận với Lương Hạc ở bệnh viện.

Về sau, quả nhiên đã chứng minh đôi mắt sắc bén của mẹ Lương Hạc là đúng.

Trì Mặc không giống Lương Hạc - một đứa trẻ nghịch ngợm từ nhỏ, ngoài việc học hành giỏi như mẹ và hát dở như mẹ thì không tìm thấy điểm tương đồng nào khác.

"A Dương, hồi nhỏ anh cũng ngoan như vậy sao?" Lương Hạc nhìn chằm chằm vào Trì Mặc đang ngồi ngoan ngoãn ở góc phòng khách, tò mò hỏi.

"Có lẽ là vậy?" Trì Dương không chắc lắm, anh luôn nhớ tuổi thơ của mình như một khoảng trắng u ám, gần như quên mất hình ảnh ban đầu của chính mình.

"Chắc chắn rất ngoan!" Lương Hạc khẳng định, vẻ mặt của Trì Mặc trông chẳng khác gì một phiên bản thu nhỏ của Trì Dương, tính cách không giống mẹ thì chắc chắn sẽ giống bố.

"Mẹ ơi, chữ này khó viết quá." Trì Mặc nhìn mẹ bằng đôi mắt long lanh, vẻ mặt đáng thương vô cùng.

"Để mẹ xem." Lương Hạc lập tức bước tới, có thể nói trong gia đình này, người yêu Trì Mặc nhất chính là cô.

Lương Hạc vừa nhìn thấy Trì Mặc đã nghĩ ngay đến Trì Dương hồi nhỏ, cô muốn cho con mình hưởng mọi điều tốt đẹp nhất trên đời.

"Cái này." Trì Mặc duỗi ngón tay mềm mại chỉ vào chữ "Hạc" trên sách, ngẩng mặt cười với Lương Hạc: "Tên của mẹ ạ!"

****

Khi Trì Mặc học lớp 1, Lương Hạc và Trì Dương đều bắt đầu bận rộn, bởi họ chuẩn bị quay phim. Kịch bản của Từ Minh đã được chuẩn bị xong xuôi, các vai diễn cũng được chọn, chỉ chờ Lương Hạc bắt đầu quay.

Hôm nay Lương Hạc đến phim trường kiểm tra thiết bị, không có thời gian đón Trì Mặc. May thay Trì Dương vừa kết thúc hoạt động, lập tức lái xe tới.

Khi xuống xe, anh đeo khẩu trang, nhưng dù vậy anh vẫn nổi bần bật giữa đám phụ huynh bình thường. Trì Dương không quan tâm ánh mắt của mọi người, mắt anh nhìn chăm chú vào cổng trường, chờ con trai của mình bước ra.

Một đứa trẻ đội mũ màu vàng nhảy nhót chạy ra, Trì Dương lập tức nhận ra, anh kéo nửa khẩu trang xuống, gọi với theo đứa trẻ: "Mặc Mặc, đến đây!"

"Bố!" Trì Mặc ngẩng đầu thấy bố mình, lập tức chạy về phía anh.

"Hôm nay mẹ không đến ạ?" Trì Mặc nhìn quanh, không thấy Lương Hạc, cậu bé hơi nhớ mẹ.

"Gần đây mẹ hơi bận, con không muốn gặp bố à?" Trì Dương ôm lấy Trì Mặc giả vờ đau lòng nói.

"Không phải đâu!" Trì Mặc ôm lấy cổ bố mình, hôn một cái thật mạnh vào má Trì Dương: "Con thích bố nhất ạ." Nói xong, mặt cậu bé ửng đỏ.

"Còn mẹ thì sao?" Trì Dương một tay bế Trì Mặc, một tay xách cặp sách nhỏ, đi về phía chỗ đỗ xe.

"Cũng thích mẹ nhất!" Trì Mặc không chút do dự cười khúc khích.

"Bố ơi, bố xem trên kia có bố kìa!" Trì Mặc ngạc nhiên chỉ vào tấm màn hình lớn ở xa.

"Ừ, đó là quảng cáo." Trì Dương không muốn dừng lại trên đường phố lâu, e rằng sẽ bị ai đó nhận ra, anh nhanh chóng đi về phía xe, cẩn thận đặt Trì Mặc vào ghế.

Trì Mặc ngoan ngoãn để bố thắt dây an toàn, ngồi trên ghế lắc lư đôi chân nhỏ, ngây thơ nói: "Bố trong đó không giống bố." Bố sẽ mỉm cười với cậu, sẽ cười với mẹ, chứ không phải vẻ lạnh lùng như vậy.

Trì Dương dừng lại, quay sang nhìn con trai ngoan ngoãn, trong lòng dâng trào một nỗi mềm mại: Đây là bảo bối của anh và Hạc Hạc.

- Hoàn toàn văn -