"Mặc" là một bộ phim chiếu mạng, một bộ phim chiếu mạng mà nhà đầu tư và đạo diễn đều không quan tâm lắm, không chọn thời điểm chiếu trong dịp Tết hay kỳ nghỉ hè, mà phát sóng ngay sau Tết Nguyên Đán.
Ban đầu, mọi người dự đoán sẽ dựa vào sự nổi tiếng của Lương Hạc để kéo độ hot cho "Mặc", nhưng bây giờ, scandal của Trì Dương đã nằm trên đầu các trang tin suốt cả kỳ Tết: "Mặc" đột nhiên trở thành bộ phim chiếu mạng được công chúng mong đợi nhất, không có gì sánh được.
Về chuyện của nhà họ Trì, không phải là không có truyền thông muốn phỏng vấn Trì Dương, nhưng anh không muốn xuất hiện, và tất cả đều bị Trương Thành Nghiệp chặn lại.
"Bên Lam Diệu nói cậu đã lâu không phát hành bài hát nào." Trương Thành Nghiệp bị Lam Diệu làm phiền đến mức không chịu nổi, buộc phải chạy đến hỏi ý kiến của Trì Dương: "Anh đoán bên Lam Diệu không cần cậu nữa rồi."
Bên Lam Diệu cũng không phải không có người phản đối, nhưng đa số mọi người cho rằng có lẽ Trì Dương đang nắm giữ cổ phần của Trì thị, để cứu vãn Kiến Diệp, có thể sẽ làm gì đó với Lam Diệu.
"Tôi thấy không thể nào. Trì Dương đã mâu thuẫn với Trì Hạo Kiến, giờ chỉ còn chờ đối đầu trên tòa án. Tại sao chúng ta lại từ bỏ một cây rụng tiền tiềm năng vô hạn như vậy?" Trưởng phòng Tiền vẫn đứng về phía Trì Dương.
Quản lý của Trương Tinh Phàm cười nhạo: "Vì một chút tiền mà để lại nguy cơ lớn cho Lam Diệu? Ai mà biết được về sau Trì Dương có quay lại cắn chúng ta hay không, huống chi ngôi sao đều được nâng đỡ ra. Mất đi một người như cậu ta, Lam Diệu chúng ta lập tức có thể bổ sung nhiều người khác."
Cuối cùng, đa số đứng về phía quản lý của Trương Tinh Phàm, trưởng phòng Tiền chỉ có thể thở dài rời phòng họp: "Ngu xuẩn. Ngôi sao đương nhiên có thể tạo ra vô số người, nhưng có ai ngoại hình và giọng hát xuất sắc như Trì Dương đâu. Huống chi, huống chi sau lưng cậu ấy còn có Lương Hạc."
"Tháng sáu năm nay hợp đồng sẽ đến hạn, anh chuẩn bị sẵn sàng để chấm dứt hợp đồng." Trì Dương đã ký hợp đồng một năm, vừa vặn anh cũng không muốn gia hạn.
"Ngoài ra, công ty đã đăng ký xong. Theo chỉ thị của cậu, chúng ta đã liên hệ với một nửa là các ngôi sao mới, một nửa là những diễn viên có năng lực nhưng không có công ty quản lý, đây là hồ sơ của họ." Trương Thành Nghiệp lấy ra một đống giấy tờ từ cặp công văn.
Từ khi ký hợp đồng với Lam Diệu, Trì Dương đã chuẩn bị thành lập một công ty truyền thông, vào giới này, một nửa là để làm điều này. Anh đã lên kế hoạch rất lâu, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, chỉ duy nhất không ngờ tới việc gặp Lương Hạc.
Nhưng mà... Trì Dương xoa điện thoại một lúc, ánh mắt cúi xuống chứa đựng sự dịu dàng mà Trương Thành Nghiệp không thể nhìn thấy.
"Ấy, anh Trương, anh đến à, ăn cơm cùng không?" Lương Hạc bước ra từ phòng làm việc, vuốt mái tóc rối bù, thân thiện nói.
Trương Thành Nghiệp nghẹn ngào, anh ấy không quen với việc Lương Hạc gọi mình là "anh Trương". Những người trong giới khi gặp cô đều gọi "đạo diễn Lương", nhưng cô lại gọi anh ấy bằng "anh".
Lương Hạc không nghĩ nhiều, cô cho rằng Trương Thành Nghiệp là quản lý của Trì Dương, mặc dù cùng tuổi mình nhưng gọi một tiếng "anh" cũng là nên.
"Thôi, lát tôi còn việc phải xử lý." Trương Thành Nghiệp mỉm cười lịch sự, rồi rời đi.
Lương Hạc cúi đầu nhìn đồng hồ: "Đã 11 giờ rồi, em đi nấu cơm."
"Đợi một lát, vừa mới xong việc, nghỉ ngơi một chút." Trì Dương đứng lên, kéo cô ngồi xuống: "Không vội."
Sau kỳ nghỉ Tết, Lương Hạc đã bắt đầu bận rộn, có rất nhiều việc phải xử lý. Bản thân cô đang ở giai đoạn phát triển, bất kỳ đạo diễn nào cũng đều bận rộn suốt ngày đêm, nhưng riêng cô như một học sinh, còn dành một hai tháng để về quê ăn Tết.
Hơn nữa Lương Hạc vừa bắt đầu bận rộn, ngoài bàn làm việc luôn gọn gàng thì toàn bộ con người cô lại trở nên hỗn loạn. Cô mặc áo ngược mà không biết, tất thì cứ tùy tiện mà xỏ, không quan tâm đến màu sắc, còn cả ngày mang mái tóc như tổ chim. Thậm chí có hôm sáng, Trì Dương còn tận mắt thấy cô bôi sữa rửa mặt lên bàn chải đánh răng, rõ ràng đôi mắt vẫn mở to, sáng rực.
Từ đó, Lương Hạc dậy là bàn chải đã được bôi kem, quần áo tất đều được để sẵn trên đầu giường.
Cho dù như vậy, sau một buổi sáng, quần áo của Lương Hạc sẽ nhàu nhĩ, búi tóc đuôi ngựa mà Trì Dương buộc cẩn thận cũng sẽ tuột xuống, tóc rối bay lung tung.
Không biết là do cái gì chống đỡ mà cô vẫn có thể chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon vào đúng giờ mỗi ngày.
"Hôm nay ăn cá chua ngọt thế nào?" Lương Hạc ngoan ngoãn ngồi yên, để Trì Dương buộc lại mái tóc rối bù.
"Được." Trì Dương không chút để ý đáp, miễn là do cô nấu anh đều không không để bụng ăn cái gì. Nhưng tay anh vẫn cẩn thận tách từng lọn tóc bị rối, cẩn thận buộc lại cho Lương Hạc.
Càng ở bên Lương Hạc, Trì Dương càng hiểu thêm cô tùy tiện với việc ăn mặc đến mức khiến người ta tức sôi máu.
Ngày Lương Hạc chuyển nhà, Trì Dương định gọi công ty chuyển nhà, kết quả cô lại giải quyết được bằng hai chiếc vali. Một vali đựng toàn những thứ kỳ quặc, còn lại chỉ vài bộ quần áo, trong đó áo khoác quân sự màu xanh chiếm hơn một nửa.
Về sau Trì Dương dứt khoát tự đi mua quần áo để đầy tủ của Lương Hạc, mỗi ngày để sẵn quần áo ở đầu giường, cô mặc được hơn nửa tháng mới nhận ra mình đã thay quần áo mới.
"Hôm trước Từ Minh nói cậu ấy còn đang viết kịch bản không biết đến bao giờ, ôi, còn muốn quay một bộ phim với cậu ấy nữa." Lương Hạc thở dài: "Người ta nói kết hôn là trở nên ngốc nghếch, em đoán phải chờ đến mùa quýt mới xong."
Trì Dương dừng tay, hỏi dò: "Hạc Hạc, em không thích kết hôn sao?"
Lương Hạc "a" lên một tiếng: "Em đâu phải là người không muốn kết hôn, cậu ấy còn chưa đưa kịch bản cho em đâu, Từ Minh lúc nào cũng lề mà lề mề."
Có vẻ như chỉ là muốn kịch bản, không phải ghét kết hôn, Trì Dương nắm mái tóc mềm của Lương Hạc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
****
"Mặc" như mọi người mong đợi, bạo rồi.
Những người chỉ ôm tâm thái hóng hớt đi xem phim, ngay từ tập đầu tiên đã say mê, bị khả năng diễn xuất xuất sắc của Trương Hiển chinh phục, bị tình tiết câu chuyện hấp dẫn.
Cho đến tập thứ ba khi Diệp Khúc xuất hiện, thời lượng chỉ vỏn vẹn hai phút, nhưng đã thể hiện toàn bộ đặc điểm mà nhân vật này có.
Bí ẩn, u ám, mâu thuẫn, tất cả đều được thể hiện trên người Diệp Khúc, dĩ nhiên không chỉ là công của Trì Dương, còn có hiệu ứng âm thanh, ánh sáng, và khả năng kiểm soát ống kính của Lương Hạc.
"Mặc" bề ngoài chỉ có một nhân vật chính Trương Hiển, kể câu chuyện từ góc nhìn của anh, vụ án khó đoán, từng mối liên kết. Nhưng thực tế Diệp Khúc mới là điểm nhấn lớn nhất, anh ta đi trên ranh giới của pháp luật, sử dụng mọi phương thức để trừng phạt những kẻ không bị pháp luật trừng trị, không chính thống nhưng khiến người ta tiếc hận.
Thêm nữa, Diệp Khúc có một vẻ ngoài rất dễ khiến người ta có thiện cảm, anh tuấn tái nhợt, hơi thở bí ẩn.
Trì Dương như thể bước ra từ chính nhân vật này, thậm chí khi mọi người đã biết kết cục của Diệp Khúc nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng cho anh ta.
Đêm hôm đó, Trì Dương về nhà, thấy Lương Hạc ngồi trên sofa xem tivi một cách nghiêm túc, thấy anh đến thì vẫy tay: "Đến đây."
Trên tivi rõ ràng là "Mặc", Lương Hạc có thói quen xem lại tác phẩm của mình sau khi phát sóng, tìm ra những điểm chưa tốt.
Trì Dương vừa ngồi xuống đã thấy mặt mình trên màn hình lớn, nháy mắt hơi không tự nhiên, anh không có thói quen xem chính mình.
"Đoạn này phản ứng trên mạng rất tốt, nói rằng anh đã diễn ra một Diệp Khúc sống động." Lương Hạc chỉ vào màn hình, chưa kịp để nụ cười của Trì Dương hiện ra đã lạnh lùng nói: "Theo em, đây chính là đoạn anh diễn tệ nhất."
Diệp Khúc sắp bị phát hiện, đứng trên tầng lầu hoang phế nhớ lại quá khứ, ánh mắt điên loạn, lạc lối nhưng vẫn mang chút tỉnh táo.
Mỗi khung hình đều toát lên sự u ám, nhưng ở góc của bức tranh lại có một bông hoa trắng nhỏ bé, rất nhỏ rất nhỏ, gần như vô hình dưới ống kính. Lương Hạc cũng không quay cận cảnh bông hoa này, chỉ đơn giản để nó xuất hiện trong khung hình của Diệp Khúc.
"Cảm xúc em muốn không chỉ đơn thuần là sự hận thù, mà phải có lớp cảm xúc sâu sắc bên trong, trong mắt anh phải có ánh sáng." Lương Hạc nhíu mày.
Thực ra, đoạn này đã được quay rất lâu, chỉ riêng việc bố trí bối cảnh đã mất cả ngày, còn có những yếu tố khác nữa, nhưng Trì Dương nhớ anh đã quay xong chỉ trong hai lần. Khi ấy, Lương Hạc đã hô "cắt" rồi thu dọn đồ đạc và đi ngay, anh tưởng mình đã quay tốt.
"Em biết." Lương Hạc thấy vẻ mặt Trì Dương, hiểu anh đang hồi tưởng lại cảnh quay hồi đó: "Vốn dĩ em cũng không nghĩ bộ phim này phải hoàn hảo, trạng thái của anh quá tệ, tiếp tục quay cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Trì Dương chưa thực sự nắm bắt được nhân vật Diệp Khúc, chỉ đơn thuần dựa vào một số cảm xúc tương tự của bản thân để thể hiện. Trước đây Lương Hạc không nói gì là vì không quan tâm và yêu mến thần tượng của mình. Nhưng giờ đây khác rồi, Trì Dương là người yêu của cô, hơn nữa chưa biết chừng... Lương Hạc lén sờ vào chiếc hộp cứng trong túi, tai đỏ lên.
Dù sao, miễn là anh vẫn muốn tiếp tục đóng phim, phải sửa lại.
"Hạc Hạc, em thấy chỗ nào của anh không tốt thì cứ nói ra." Trì Dương không hề tức giận, anh ngồi bên cạnh Lương Hạc, nhẹ giọng nói.
Việc ca hát và đóng phim, anh đều muốn tiếp tục. Mặc dù trước đây dự định thành lập công ty mới rồi rút lui, nhưng giờ đã khác, anh có người muốn cùng nhau làm bạn đi tiếp.
Trì Dương muốn trở nên tốt hơn.
Anh nghiêm túc như vậy khiến Lương Hạc bỗng chốc không nói được gì, chỉ còn biết trợn mắt.
"...Còn hai tháng nữa Từ Minh và Châu Châu sẽ kết hôn, chúng ta phải tặng quà gì đây?" Lương Hạc tùy tiện đổi một chủ đề.
Trì Dương suy nghĩ: "Chúng ta cùng tặng một món à?"
Lương Hạc nói một cách hiển nhiên: "Không phải chúng ta là một cặp sao, không lẽ lại tặng hai phần quà riêng?" Không phải cô hẹp hòi, mà là do tiềm thức của cô cho rằng cô và Trì Dương là một cặp.
"Được." Trì Dương rất vui với ý nghĩa ngầm trong lời nói của cô: "Anh không hiểu bọn họ lắm, Hạc Hạc nghĩ nên tặng gì?"
"Từ Minh ngoài viết kịch bản chính là ăn, em cũng không thể đến đám cưới mà nấu ăn cho cậu ấy được. Châu Châu... để em nghĩ." Lương Hạc lo lắng.
Lý Linh Trúc quả thực rất khó giải quyết. Từ nhỏ bọn họ đã cùng lớn lên, khi Lương Hạc bẩn thỉu ôm các loại bóng chơi, cô ấy ở nhà làm bài tập và tập đàn.
Đôi khi Lý Linh Trúc ăn mặc như một công chúa nhỏ, Lương Hạc đầy mồ hôi cũng không dám nắm tay cô ấy. Về sau, khi vào trung học, mối quan hệ của hai người rõ ràng trở nên xấu đi, ít nhất là trong mắt mẹ của Lý Linh Trúc là như thế.
Học tập, tập đàn, học tập, tập đàn, đó là toàn bộ cuộc sống của Lý Linh Trúc. Lần duy nhất phản kháng là khoảng thời gian phân khoa ở cấp ba.
Nhưng mà... Lương Hạc nghiêng đầu suy nghĩ, hình như giờ đây Lý Linh Trúc nổi loạn không kiểm soát, cơ bản là không nghe một lời nào từ bố mẹ cô ấy, dù sao cũng không bị hạn chế về mặt kinh tế, bố mẹ cô ấy cũng không thể quản được.
"Vậy em sẽ tặng Châu Châu một chiếc xe." Lương Hạc bỗng nói: "Trước đây ở đại học em có một chiếc Hummer, hình như Châu Châu rất thích."