Dĩ nhiên là rảnh, Lương Hạc gần như lập tức đồng ý, đồng thời đảm nhận luôn bữa trưa.
"Tôi sẽ đến đón cô." Trì Dương nhớ lại hình ảnh Lương Hạc đi xe đạp lần trước, không nhịn được nói. Hiện giờ trời lạnh chắc hẳn không thể đi xe đạp, huống chi nghe cô nói còn phải đi mua thực phẩm.
Thực ra, trước đây Lương Hạc vẫn có xe, một đạo diễn thì dĩ nhiên không đến nỗi không mua được xe.
Chỉ là một hôm, chìa khóa xe của cô rơi xuống một cái rãnh. Đừng hỏi vì sao lại có cái rãnh, ngay cả cô cũng không hiểu tại sao lại xuất hiện một cái rãnh rộng nửa mét trong khu dân cư.
Khi cô về nhà lấy một cây treo quần áo đi ra, định nhấc chìa khóa lên, thì cái rãnh đã được san lấp, phẳng phiu. Nếu không phải xung quanh vẫn còn dấu vết đất mới, Lương Hạc đã nghi ngờ mình đang mơ.
Lương Hạc cầm cây treo quần áo, đứng trước cái rãnh đã được san lấp, lần đầu tiên cô ghét sự nhanh chóng của ban quản lý tòa nhà.
Không có chìa khóa, Lương Hạc thậm chí không mở được cửa xe, từ đó cô học cách sử dụng Didi, thuận tiện quyên tiền cho xe đạp. Một tháng sau, Lương Hạc thấy rất tiện lợi, không cần tự mình đi đổ xăng. Về sau, cô thậm chí bán luôn chiếc xe của mình.
Nhân viên đến định giá xe, đi vòng quanh xe nửa ngày, kiểm tra kỹ giấy tờ của Lương Hạc, mới bỏ ý nghĩ rằng xe này là đánh cắp. Cuối cùng, nhân viên gọi người đến mở khóa xe, sau đó lái xe về cửa hàng.
Chín giờ sáng, Trì Dương lái xe đến khu Hồng Tinh, Lương Hạc cầm điện thoại đang đi xuống.
"Không sao đâu, anh có thể xuống. Ở đây rất nhiều ngôi sao đều sống." Lương Hạc nói với người trong điện thoại.
"Ừm." Trì Dương tắt máy, bước xuống, ngẩng lên thấy Lương Hạc mặc quần áo dày cộp, trông như một chú chim cánh cụt.
Cô có vẻ... Trì Dương cúi đầu mỉm cười. Lúc trước chẳng qua anh bị sự tự tin cực cao của Lương Hạc che mắt, giờ đây hiểu rằng cô không hề theo đuổi phong cách thời trang, mặc quần áo trang điểm hoàn toàn là choàng lên trên người là được.
"Cậu có mặc quần tất không?" Lương Hạc nhìn thấy vóc dáng Trì Dương vẫn cao gầy dù là giữa mùa đông bèn nói: "Khi còn trẻ không chú ý giữ ấm, về già sẽ nếm mùi đau khổ!"
Trì Dương kiên nhẫn giải thích: "Áo khoác này rất ấm." Bên ngoài anh mặc một chiếc áo khoác cashmere dài đến bắp chân.
"Ồ." Lương Hạc theo quan điểm mùa đông là mặc càng dày càng ấm, nhưng thấy Trì Dương trông chẳng lạnh chút nào: "Cậu như vậy cũng khá đẹp."
Trì Dương nhìn vào phần cổ trắng noãn của Lương Hạc, tháo khăn quàng của mình ra, cẩn thận quàng quanh cổ cô và thấp giọng nói: "Nếu cổ không được giữ ấm, mặc nhiều đến mấy cũng vẫn thấy lạnh."
Lương Hạc không tự nhiên xoay xoay cổ, cố gắng tạo khoảng cách giữa hai người, miệng vẫn lẩm bẩm: "Hèn gì tôi cứ thấy mình lạnh lạnh ở đâu đó."
Trì Dương vốn đã mặc áo len cổ cao, thêm khăn quàng cổ chẳng qua là để phối đồ hài hòa, không ngờ lại phát huy tác dụng.
Chợ cách khu dân cư một đoạn, Lương Hạc chỉ cho Trì Dương lái tới. Đến nơi, anh muốn đi cùng Lương Hạc xuống.
"Chợ đông người lắm, cậu ra ngoài chắc chắn sẽ bị nhận ra." Lương Hạc lắc đầu không tán thành.
Trì Dương chăm chú nhìn Lương Hạc, không có mở miệng.
"..." Lương Hạc cuối cùng cũng chịu thua, ngồi trong xe đeo lại khăn quàng còn giữ nhiệt độ của mình vào cổ Trì Dương, hoàn toàn không nhận ra lúc này hai người thân mật cỡ nào.
Trì Dương ngửi được mùi hương nhẹ nhàng từ người Lương Hạc, ánh mắt đầy ý cười dịu dàng.
Sau khi quàng khăn xong, Lương Hạc kéo cao để che gần hết mặt Trì Dương. Cô nhìn trái nhìn phải, vẫn không quá vừa lòng.
Cho dù không nhìn thấy mặt Trì Dương, nhưng vẫn có thể nhìn ta anh xuất sắc ra sao.
"Thôi, chỉ có thế này thôi." Lương Hạc nhăn mặt: "Lần sau phải chuẩn bị trang phục che chắn kỹ hơn."
Trì Dương đi theo sau, giơ tay kéo khăn choàng, che giấu vẻ mặt vui vẻ.
Mặc dù gần 10 giờ, nhưng chợ vẫn đông kín người. Lương Hạc sợ lạc mất Trì Dương nên liên tục quay lại nhìn. Dù sao cô từng đi chợ với Từ Minh, hai người từng bị lạc nhau không chỉ một hai lần.
"Nhường một chút, nhường một chút." Một ông già đi xe ba bánh vừa bấm còi vừa hét.
Lương Hạc lập tức giơ tay kéo Trì Dương sang bên, nhường đường cho ông già chở đầy xe rau đi qua. Những người xung quanh cũng đều làm vậy, trong lúc nhất thời cô không hề nhận ra hai người đã nắm tay nhau.
Một người một lòng muốn mua xong thức ăn, một người biết nhưng không nói ra, hai người cứ thế nắm tay suốt đoạn đường.
****
"Ế, quản lý của cậu đâu?" Lương Hạc quan sát bên trong biệt thự, tò mò hỏi.
"Sắp đến Tết rồi, anh ấy về nhà ở." Trì Dương lạnh nhạt đáp.
Lương Hạc gật đầu, dễ dàng tìm thấy nhà bếp, xách theo một đống đồ ăn đi về phía đó.
"Bếp của cậu chưa từng dùng bao giờ à?" Lương Hạc quét mắt qua các dụng cụ bếp còn mới tinh, bất đắc dĩ nói.
Trì Dương như ám chỉ: "Bây giờ cô sẽ dùng chúng rồi."
Nhưng Lương Hạc chỉ tập trung vào việc nấu ăn, không chú ý đến ẩn ý trong lời nói của Trì Dương. Con người cô từ nhỏ đã như vậy, khi chơi thì chơi hết mình, khi học thì học hết sức. Khi làm một việc gì, cô sẽ tập trung hoàn toàn, bỏ qua mọi thứ khác.
Như bây giờ, cô chỉ muốn nấu ăn để Trì Dương được ăn một bữa ngon. Thậm chí hôm nay cô đeo khăn quàng cổ có dính độ ấm của thần tượng, nắm tay của thần tượng - những điều bình thường cô sẽ lấy ra để suy ngẫm - giờ đây cô hoàn toàn không để ý.
……
"Gần đây cậu có kế hoạch gì không?" Lương Hạc vừa quan sát Trì Dương thích những món ăn nào, vừa tùy ý hỏi.
"Đài Thanh Thành mời tôi đến dự tiệc năm mới..." Trì Dương thẳng thắn kể hết các kế hoạch sắp tới của mình.
Lương Hạc tính toán thời gian, nét mặt xinh đẹp tươi cười: "Chúng ta vừa hay khớp thời gian, rảnh rỗi tới tìm cậu ăn cơm được không?"
"Được."
Lương Hạc thường xuyên đến nhà Trì Dương ăn cơm, điều này dẫn đến việc cô không nấu ăn ở khu chung cư Hồng Tinh, cuối cùng có một ngày Từ Minh tìm đến cửa.
"Mấy ngày nay cậu đi đâu? Tôi đã đói gầy nhom rồi này!" Từ Minh tức giận chỉ trích: "Đừng nghĩ rằng tôi không biết gần đây cậu rảnh rỗi!"
Lương Hạc tiếp tục cầm quyển sách đặc sản của mình, còn tiếp tục vẽ vời trên đó, không chút để ý nói: "Tôi rảnh rỗi làm phiền cậu à?"
"Cậu thay đổi rồi!" Từ Minh ngồi phịch xuống cạnh Lương Hạc, đẩy cô sang một bên: "Lại đây một chút."
"Cậu cứ bám lấy tôi như vậy không tốt đâu, lần trước Lý Linh Trúc đã mắng tôi một trận tơi tả luôn đó." Lương Hạc nói với vẻ vẫn còn sợ hãi: "Cậu ấy nói nếu để cậu ấy thấy tôi bám lấy cậu nữa, cậu ấy sẽ chém nát xe của tôi."
"May mà tôi đã bán xe từ lâu rồi." Lương Hạc đắc ý kèm thêm một câu.
"Cô ấy can thiệp vào chuyện của chúng ta làm gì?" Hô hấp của Từ Minh cứng lại.
"Bụp" một tiếng, Lương Hạc đóng sách lại: "Hẳn là hai người các cậu đã làm cái gì đó, Châu Châu chưa từng nói với tôi như vậy bao giờ." (Châu Châu đọc gần giống Trúc Trúc, trư trư (con lợn))
"Cô ấy nghe thấy cậu gọi cô ấy là "Châu Châu" sẽ tức chết cho coi." Từ Minh hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Trong không khí tràn ngập sự xấu hổ, Từ Minh hơi chột dạ mà đứng dậy, muốn về nhà mình.
"Từ Minh." Lương Hạc gọi anh ấy lại, nghiêm túc nói: "Hai người các cậu tốt nhất đừng gây chuyện."
Từ Minh gật đầu, mất hồn mất vía mà đi ra ngoài, mở cửa nhà mình, sau đó đóng sầm lại, toàn thân dựa vào cánh cửa héo rũ.
Không còn kịp rồi.
Từ Minh từ trong túi móc ra một chiếc nhẫn, lòng có xúc động thầm nghĩ.
Ngày 1 tháng 1 dương lịch, các đài truyền hình đều tổ chức chương trình năm mới, Trì Dương phải lên sân khấu đài Thanh Thành biểu diễn, nên Lương Hạc không đến tìm anh nữa mà ở nhà của mình, bật chương trình đài Thanh Thành, chỉ chờ Trì Dương lên sân khấu hát.
Trì Dương được xếp biểu diễn ở giữa, anh vừa hát xong, Lương Hạc đã không có hứng thú xem tiếp. Tuy nhiên, cô không tắt tivi, bắt đầu gọi điện cho bố mẹ.
“Ăn rồi ạ.” Lương Hạc chưa kịp mở miệng, mẹ cô đã bắt đầu hỏi cô có ăn bánh trôi chưa.
"Hạc Hạc à, con định bao giờ kiếm bạn trai?" Hiếm thấy, mẹ cô hỏi chuyện mà trước kia chưa bao giờ sẽ hỏi.
Lương Hạc ngơ ngác: "Bạn trai gì cơ?"
Tô Dao thở dài: "Con bé này, tết xong là 26 tuổi rồi. Bây giờ Châu Châu cũng sắp kết hôn, con chưa từng yêu ai thì làm sao được?"
"!!!" Lương Hạc choáng váng: "Ai sắp kết hôn?"
"Con không biết sao?" Tô Dao nhíu mày: "Không phải Minh Minh ở ngay đối diện nhà con, hai đứa không nói chuyện gì à?"
"Lại liên quan gì đến Từ Minh?" Lương Hạc bỗng nhiên cảm thấy hôm nay không phải là ngày tốt lành.
Sở Dao im lặng một lúc: "Hai đứa nó sắp kết hôn."
Một lúc lâu, Lương Hạc mới lên tiếng xác nhận: "Từ Minh và Lý Linh Trúc?"
"Đúng, hôm nay Từ Minh đã đến nhà Châu Châu rồi." Tô Dao hơi buồn bã: "Con đừng cả ngày nghĩ đến việc quay phim nữa."
"... Con biết ngay mà!" Lương Hạc bỗng vỗ tay: "Khó trách Châu Châu luôn nhìn con không thuận mắt, hóa ra cậu ấy thích Từ Minh."
Vốn dĩ, trong thời trung học hai người vẫn còn nói chuyện với nhau. Sau này, đến đại học, mối quan hệ giữa cô và Lý Linh Trúc không hiểu sao ngày càng căng thẳng. Về sau phát triển đến mức Lý Linh Trúc nhìn thấy cô là phải trợn mắt.
Lương Hạc nói qua loa có lệ chuyện này với mẹ, trên đài Thanh Thành đã bắt đầu rải hoa, cô ngước nhìn đồng hồ treo tường, quả nhiên đã 0 giờ.
Nhìn dáng vẻ nên phát triển tình cảm nam nữ rồi, Lương Hạc suy nghĩ.
Nhưng mà... tìm ai đây? Những người cô quen không phải là đàn ông trung niên thì cũng là những người cuồng nhiệt hiến thân với nghệ thuật.
"Haiz------" Lương Hạc sâu sắc cảm nhận được sự ác ý của một cô gái độc thân.
Ngay lúc này, điện thoại của Lương Hạc bỗng nhiên đổ chuông.
"Trì Dương?" Tại thời điểm này, không anh nên ở đài Thanh Thành sao?
"Ừm......" Giọng Trì Dương trong điện thoại mơ hồ, như thể... đã say rượu.
"Tôi đói rồi." Trì Dương nói ba chữ rồi không nói gì nữa.
Đói? Đài Thanh Thành tổ chức xong buổi lễ, có truyền thống cùng nhau ăn cơm. Chẳng lẽ Trì Dương đã rời đi ngay sau khi hát xong?
Lương Hạc dịu giọng hỏi: "Giờ cậu đang ở đâu?"
Trì Dương thấp giọng nói: “Biệt thự……”
Lương Hạc đã phát hiện từ lâu, Trì Dương nói đến nơi mình ở chưa từng dùng từ "nhà".
Hôm trước trong tủ lạnh như còn có một ít thức ăn đã mua, Lương Hạc cẩn thận suy nghĩ, đêm khuya cũng không cần làm quá dầu mỡ, mặc dù hôm nay là năm mới.
"Vậy cậu đợi tôi, tôi sẽ tới ngay." Lương Hạc cúp máy, quấn khăn quàng cổ và đi ra ngoài. Chiếc khăn quàng này là do Trì Dương tặng cô trước đây.
Trong biệt thự, một mảng tối om, vài chai rượu vang nằm trên thảm, người đàn ông tựa vào ghế sofa, vuốt ve chiếc điện thoại, ánh mắt tỉnh táo.