Đạo Diễn Cô Ấy Không Nhìn Mặt

Chương 34: Xanh lá khỏe mạnh hơn

Tầng năm đã được dọn dẹp sạch sẽ, Lương Hạc lên đó mà không hề thấy một chút bụi nào, còn Trì Dương thì đứng chờ sẵn ở cửa.

"Hành lý của cô ." Trì Dương chỉ vào chiếc vali dưới chân nói.

"Tôi ở phòng đối diện cậu." Lương Hạc lắc chìa khóa cười nói.

"Tối nay chỉ hai chúng ta đi ăn cơm?" Trì Dương dựa vào cửa, nhìn thẳng vào Lương Hạc.

Lương Hạc không nhịn được lại ngáp, nước mắt long lanh: "... Ừm, tôi hỏi bạn rồi, đồ ăn quán đó rất ngon, nghe nói đã hoạt động được hơn năm mươi năm. Tôi đi ngủ một lát đã, tối sẽ gọi cậu."

Trì Dương nhìn Lương Hạc kéo vali vào phòng, lúc này mới quay người trở lại phòng mình.

Ở tòa nhà diễn viên này, anh là người có tiếng tăm nhất, khi vừa đến mọi người đều gấp rút để cho anh chọn. Vì vậy Trì Dương đã xóa tên mình ở tầng hai, chọn ở một mình ở tầng năm.

Nhưng không ngờ Lương Hạc cũng sẽ đến ở tầng năm.

Tư Thị chỉ là thành thị hạng hai, thường thì không bao giờ thấy đoàn làm phim lớn như vậy, thuê nguyên cả tòa. Những cư dân lân cận thỉnh thoảng lại thò đầu ra, muốn xem có những ngôi sao nổi tiếng nào.

Nhưng họ chỉ có thể nhìn thấy nhân viên ra vào liên tục, không một diễn viên nào xuất hiện, tất cả đều núp trong tòa nhà.

Lương Hạc tắm nước nóng xong, mặc bộ đồ ngủ gà con vàng của mình, rồi nằm sấp xuống giường ngủ.

Trước khi ngủ còn đặt bốn năm cái báo thức, sợ không thể thức dậy được.

Từ năm ba tuổi, Lương Hạc đã ở một mình một phòng, cánh cửa vừa đóng lại là bố mẹ không thể quản được cô nữa.

Vì vậy tư thế ngủ của Lương Hạc là thứ được rèn luyện trong suốt hai mươi năm qua khi ở một mình, tư thế càng vặn vẹo càng tốt. Từ ban đầu nằm như chữ đại, sau đến tư thế cuộn như gỏi cuốn, rồi đến tư thế trải như bánh rán, tư thế ngủ nào cũng có.

Tư Thị không có hệ thống sưởi, cách ngủ không kiêng nể gì như vậy khiến lúc cô thức dậy, góc mắt đỏ hồng, giọng khàn, thậm chí mũi còn bị nghẹt.

Lương Hạc quấn chặt chiếc áo khoác bông quân sự màu xanh lá, kéo cổ áo lông lên, sau đó chạy sang gõ cửa phòng Trì Dương.

"Cốc, cốc, cốc" Lương Hạc gõ từ từ ba tiếng, Trì Dương mở cửa.

"... Đạo diễn Lương?" Trì Dương nhìn khuôn mặt trắng sáng giữa khối xanh lá, nghi ngờ gọi một tiếng.

"Ừ, chúng ta đi thôi." Lương Hạc vẫn tự tin phơi phới như thường lệ, hoàn toàn không biết mình trông kỳ lạ như thế nào trong mắt người khác.

Trì Dương quay lại phòng lấy điện thoại, đi ra cùng Lương Hạc xuống cầu thang.

"Cô rất thích màu xanh lá?" Trì Dương thăm dò hỏi, từ chiếc mũ xanh ngày trước đến chiếc áo khoác xanh lá này, Lương Hạc dường như rất thích màu xanh lá.

"Hả?" Lương Hạc không hiểu: "Cũng được."

Trì Dương chỉ vào chiếc áo khoác: "Màu xanh lá, trước đây cô còn đội cái mũ xanh kia nữa."

Lương Hạc cúi xuống nhìn chiếc áo khoác xanh, hiểu ra: "Cậu cũng thích cái này à? Lên mạng là mua được, 168 tệ. Nhưng nếu cậu muốn mua thì phải mua loại 188 tệ. À, tôi còn có chiếc mũ Lôi Phong, hôm nay gió không lớn nên không cần đội."

"... Có vẻ khá tiện dụng." Trì Dương vắt hết óc nghĩ ra được câu này.

"Dĩ nhiên rồi." Lương Hạc hít mũi: "Chúng tôi làm phim đều thích mang theo một cái, bền vl."

Trì Dương quay sang nhìn Lương Hạc với vẻ ngạc nhiên, kinh ngạc trước hai từ thô thiển ở phía sau.

"Vậy... tôi cũng sẽ mua một cái." Trì Dương nói chậm rãi.

"Được, tôi kết bạn Taobao với cậu rồi gửi link cho cậu." Lương Hạc rất thành thạo mở ứng dụng Taobao.

"Bạn Taobao?" Trì Dương không có Taobao trong điện thoại, làm sao biết đó là gì.

"Để tôi giúp cậu thêm." Lương Hạc giơ tay muốn lấy điện thoại của Trì Dương.

Lúc này hai người đã xuống đến tầng dưới, Lương Hạc giơ tay chọc vào người đi trước: "Trì Dương, sao cậu không có Taobao? Cậu đang tách biệt với xã hội đấy!"

Trì Dương cố gắng bỏ qua cảm giác kỳ lạ vừa rồi, quay đầu nói: "Thường thì không cần."

"Sao được chứ, cái này thật sự cái gì cũng có thể mua được." Lương Hạc rất tin tưởng Taobao, thậm chí cái gối ôm tinh xảo hình Trì Dương cũng được đặt mua ở đó.

"Vậy cô tải xuống giúp tôi?" Trì Dương thờ ơ nói: "Rồi kết bạn luôn."

Lương Hạc cúi đầu giúp Trì Dương đăng ký, thỉnh thoảng ngước lên để Trì Dương nhập mật khẩu.

"Đạo diễn Lương, cô muốn đi đâu? Chúng tôi sắp bắt đầu nấu ăn rồi." Hai nhân viên đang xách hai túi lớn sang tòa nhà bên cạnh, tiện thể hỏi một câu.

"Các anh cứ ăn đi, chúng tôi có chuyện." Lương Hạc để điện thoại xuống, nghiêm mặt.

Cô đã xây dựng ảnh hưởng rất sâu sắc trong lòng các nhân viên, cũng không ai sẽ nghi ngờ.

Lương Hạc gọi một chiếc xe trên Didi, Trì Dương lại một lần nữa vẻ mặt mông lung.

"Cậu như thế đang tách biệt với xã hội, lúc nào cũng phải bắt kịp khoa học công nghệ." Lương Hạc đưa điện thoại cho Trì Dương, xoa mũi: "Nhưng mà... dường như cậu cũng không cần những thứ này."

Trì Dương không ngại khi Lương Hạc nói vậy, chỉ là anh hơi tò mò: "Đạo diễn Lương cũng không cần mới đúng."

Cô bắt đầu nổi tiếng từ khi còn ở đại học, sau đó liên tục nhận giải và có doanh thu phòng vé. Một đạo diễn như vậy không thể thiếu tiền, thế nhưng Lương Hạc lại rất bình dân.

"Ối chao." Lương Hạc hơi đỏ mặt vì được thần tượng khen: "Bọn họ làm cái này rất thú vị, rất tiện cho dân."

Hai người ngồi ở ghế sau, không khí hòa thuận, không còn cứng nhắc như trước.

"Đúng rồi, tôi đã gửi link cho cậu rồi, có thể mở ra mua." Lương Hạc nhớ ra chuyện áo khoác bông.

"Ừm." Trì Dương không biết lắm, chỉ có thể đưa điện thoại về phía Lương Hạc, Lương Hạc cũng nhiệt tình giúp anh.

Cả hai đều không để ý khoảng cách giữa hai người đang dần được rút ngắn, đầu đã chỉ cách nhau một chút nữa là chạm vào nhau.