Khi Lương Hạc cầm bản hợp đồng đã ký ra ngoài, vừa đúng lúc gặp người giao đồ ăn.
"Sáng sớm thế mà hai người đã gọi đồ ăn ngoài?" Lương Hạc có vẻ như nói với Trì Dương, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào Trương Thành Nghiệp.
"Quán này rất sạch sẽ." Trì Dương giải thích, thực tế anh ăn cả ba bữa ở quán này. Chỉ là phí đóng gói của nhà hàng năm sao khá đắt đỏ.
Lương Hạc vẫn nhíu mày, cô nhận ra logo của quán này.
"Cậu ấy không có trợ lý sinh hoạt, anh là quản lý của cậu ấy và đi theo bên cạnh cậu ấy, thì phải chịu trách nhiệm về cuộc sống của nghệ sĩ dưới quyền. Giờ ngay cả bữa sáng anh cũng phải gọi đồ ăn ngoài?" Lương Hạc nói với Trương Thành Nghiệp không chút khách sáo.
"Tôi..." Trương Thành Nghiệp hơi bối rối, anh ấy thật sự luôn e dè khi đối mặt với Trì Dương.
Trì Dương không để ý mà cười nhẹ: "Do tôi không quen có người giúp việc trong biệt thự, nên mới nhờ anh Trương gọi đồ ăn."
"Tôi đi trước, chúng ta sẽ nói chuyện sau." Lương Hạc bước lên xe đạp, quay sang nói với Trương Thành Nghiệp: "Anh là quản lý, phải quyết đoán hơn, không thể hoàn toàn chiều theo ý nghệ sĩ, một số nghệ sĩ rất hay tùy hứng."
......
Trương Thành Nghiệp cứng người quay sang đối mặt với "một số nghệ sĩ", miễn cưỡng nói: "Cháo sắp nguội rồi, chúng ta vào ăn đi."
May là Trì Dương không giận, chỉ nhìn theo Lương Hạc biến mất trong sương mù, trong lòng vẫn nghĩ lẽ ra vừa rồi mình phải lái xe đưa cô đi... Dù sao đây cũng là một cách "nịnh bợ" đạo diễn.
Phim "Mặc" chủ yếu kể về một viên cảnh sát khu vực Lâm An, hằng ngày giải quyết những việc vặt vãnh, vô tình lật lại hồ sơ và phát hiện ra vị sếp của mình dường như có bí mật gì đó không thể nói với người khác.
Vị cảnh sát trông dáng vẻ khá lưu manh nhưng lại rất giỏi giao tiếp với các bà con, luôn làm cho mọi người vui vẻ. Hoàn toàn trái ngược với anh là nhân vật phản diện, hay nói đúng hơn là người đang sống với một thân phận khác trong thế giới này. Anh ta dùng cách làm việc riêng của mình để trừng trị kẻ xấu, chỉ là cách làm này không được pháp luật chấp nhận. Cuối cùng, anh ta bị viên cảnh sát đưa ra công lý.
Trì Dương sẽ đóng vai nhân vật phản diện đối lập với vị cảnh sát kia: đẹp trai, bệnh hoạn, siêu thông minh, mọi cử chỉ đều như một quý tộc thời trung cổ.
Hôm lễ khai máy, tất cả các diễn viên quan trọng, biên kịch, nhà đầu tư, đạo diễn đều có mặt. Biên kịch kéo Lương Hạc không buông, thực tế biên kịch còn muốn kéo Trì Dương hơn, nhưng không dám, nên chỉ có thể kéo đạo diễn.
"Cậu ấy chính là Diệp Khúc trong trí tưởng tượng của tôi! Đạo diễn, cô hoàn toàn hiểu ý tôi mà phải không!" Biên kịch có thể nói là điên cuồng lảm nhảm.
Lương Hạc hơi kéo giãn khoảng cách giữa hai người, mỉm cười lịch sự: "Dĩ nhiên, tất cả các diễn viên ở đây đều có thể thể hiện nhân vật trong kịch bản của anh."
"Không, không..." Biên kịch còn muốn nói gì đó, nhưng bị mọi người kéo đi uống rượu.
"Người đàn ông của cô trông đẹp trai thật đấy!" Ông chủ nhà quê cầm ly nước trái cây, bất ngờ xuất hiện từ phía sau.
Lương Hạc nhíu mày: "Ai là người đàn ông của tôi?"
"Cái anh chàng đóng vai Diệp Khúc kia." Ông chủ nhà quê cũng là người đã đọc kịch bản.
Lương Hạc không hiểu được cách suy nghĩ của ông chủ, đỡ trán: "Cậu ấy là diễn viên tôi mời, không phải là... người đàn ông của tôi."
"Cũng gần như vậy thôi, trước kia tôi nói thần tượng của tôi cũng giống thế." Ông chủ nhà quê vui vẻ nói: "Chẳng lẽ cô chưa từng có ảo tưởng gì về thần tượng của mình sao?"
Lương Hạc nghi hoặc nhìn ông chủ nhà quê trắng trẻo: "Thần tượng của anh là nam giới, anh có thể có ảo tưởng gì về anh ấy? Anh..."
"Ha, ha!" Ông chủ nhà quê cười khoa trương hai tiếng: "Uống nước trái cây không? Rất ngọt."
Lương Hạc lắc đầu: "Không uống."
"Không uống à, vậy tôi đi trước nhé." Ông chủ nhà quê lập tức biến mất vào đám đông.
Lương Hạc nhún vai rồi nhìn về phía Trì Dương... Ảo tưởng? Hình như thật sự không có, trước nay cô vẫn luôn thích sắc đẹp, cũng đơn thuần là ngưỡng mộ trong lòng.
Diện mạo của Trì Dương quả thực không có gì để chê, còn mang theo một chút hơi thở phức tạp, đặc biệt thu hút sự chú ý.
Hồi đó ở chương trình tuyển chọn đài Thanh Thành, rất nhiều thí sinh từ ngây ngô đến chín chắn trước ống kính, cũng như sự lo lắng khi đối mặt với ban giám khảo, tất cả đều có thẻ nhìn thấy rõ ràng qua ống kính.
Duy chỉ có Trì Dương, anh cho người ta cảm giác chỉ đến để hát, không chiêu trò để đổi lấy sự thương hại, không bán ước mơ, đơn giản là muốn hát thì hát.
Ngay khi Lương Hạc đang nhìn Trì Dương, Trì Dương cũng quay sang nhìn cô, rõ ràng đã chú ý đến ánh mắt của cô, Trì Dương đi về phía Lương Hạc.
"Quản lý của cậu đâu?" Lương Hạc thấy anh một mình thì không khỏi hỏi.
"Anh Trương đang dọn đồ ở biệt thự." Trì Dương cầm ly rượu: "Ngày mai phải đi quay phim ở nơi khác."
"Ừ, tôi đã hỏi rồi. Hai trợ lý của cậu không thường xuyên ở bên cạnh, lần đầu tiên đi ra ngoài quay phim vẫn nên mang theo, nếu không sẽ không chịu nổi." Lương Hạc khuyên: "Phim này cậu là diễn viên chính, có rất nhiều việc phải xử lý, một mình anh Trương sẽ không làm xuể."
"Được." Trì Dương gật đầu: "Đạo diễn Lương khi quay phim luôn rất nghiêm khắc."
Lương Hạc cười lắc đầu: "Yên tâm, dù sao các cậu sẽ thoải mái hơn Diệp Tử Lực nhiều."
Là phim giải trí thư giãn, Lương Hạc sẽ không quá khắt khe, miễn là quay xong thuận lợi, sẽ không bới lông tìm vết.
Như phim "Sơn", mỗi khung hình đều phải hoàn hảo, mỗi góc quay đều phải tinh tế. Điều này không phải đạo diễn có thể liên tục quay với cường độ cao là ra được, ép buộc sẽ chỉ khiến phim trở nên cứng nhắc, chi bằng cứ thả lỏng thoải mái mà quay.
"Vậy tôi đi trước." Trì Dương để ly rượu xuống, quay người định ra ngoài.
Lương Hạc không nhịn được, nắm lấy cánh tay Trì Dương.
"Sao vậy?" Trì Dương quay lại, đôi mắt dài hẹp đầy vẻ nghi hoặc.
"... Nhớ ăn cơm trước khi lên máy bay." Lương Hạc sẽ cùng chuyến bay với anh, lúc 10 giờ sáng. Cô chỉ cảm thấy Trì Dương không giống người hay ăn uống đàng hoàng.
Trì Dương không nói là được hay không được, chỉ mỉm cười với Lương Hạc, rồi rời đi.
****
Sáng sớm 7 giờ, hai trợ lý đã có mặt ở biệt thự của Trì Dương, mỗi người kéo theo hai vali lớn.
"Trì Dương chỉ có ít hành lý như vậy?" Trợ lý sinh hoạt không thể tin nổi nhìn hai vali mà Trương Thành Nghiệp kéo xuống.
"À, đây là của tôi." Trương Thành Nghiệp kéo một chiếc vali màu đen về phía mình, chỉ vào chiếc vali màu bạc kia: "Đây là của cậu ấy."
"Chúng ta sẽ ở nơi khác ba tháng!" Trợ lý sinh hoạt bất đắc dĩ nói: "Chút đồ này làm sao mà đủ?"
Trương Thành Nghiệp gãi đầu: "Cái nào nên mang theo đều mang theo rồi, nếu không đủ thì mua ở đó."
"Trì Dương có thích nghi được không?" Một trợ lý khác qua vài lần tiếp xúc đã nhận ra Trì Dương rất kén chọn: "Dù hoàn cảnh nơi đó tốt nhưng không phát triển như Thanh Thành, không phải cái gì cũng có."
Những trợ lý như bọn họ mỗi lần đi theo nghệ sĩ đều mang theo túi lớn túi nhỏ đến phim trường. Đôi khi đi quay ngoại cảnh, nghệ sĩ đều ước gì có thể dùng xe tải dọn nhà của mình qua đó. Huống chi phim này hoàn toàn quay ở nơi xa, trong thời gian này còn phải đi nhiều nơi, đều không phải khu vực sầm uất.
"Không sao, lúc đó cùng lắm thì tôi sẽ bay về Thanh Thành mấy lần." Trương Thành Nghiệp nói một cách không mấy quan tâm: "Dù sao bây giờ có hai cậu cùng đi."
Trước đây Trì Dương không cho hai trợ lý đi theo, Trương Thành Nghiệp luôn lo lắng, giờ có thêm người giúp việc, anh ấy cũng không sợ không lo liệu hết.
"Đồ ăn tới rồi." Trì Dương cầm điện thoại từ trên tầng bước xuống.
"Gì cơ?" Trương Thành Nghiệp chưa kịp phản ứng.
Trì Dương đi về phía cửa: "Ăn sáng trước rồi hẵng đi sân bay, em gọi bốn phần."
"......" Trương Thành Nghiệp nhìn chằm chằm Trì Dương ra ngoài, rồi lại không chớp mắt nhìn anh mang túi đồ ăn vào.
"Đứng đơ ra đó làm gì, đến ăn đi, lát nữa phải đi sân bay." Trì Dương nhăn mày.
"À à." Trương Thành Nghiệp vội vàng mời hai trợ lý cùng ngồi.
Khi cầm bát cháo, Trương Thành Nghiệp như hồn vía lên mây, đây là lần đầu tiên Trì Dương chủ động muốn ăn, mỗi lần anh đều ăn rất miễn cưỡng, đôi khi thậm chí để mặc dạ dày đau. Chỉ khi hạ đường huyết không chịu nổi mới ngậm một viên kẹo.
Các thành viên của đoàn phim "Mặc" được chia làm ba đợt. Đợt đầu tiên đi hôm qua, gồm toàn nhân viên công tác, đến sắp xếp trước. Đợt thứ hai là các diễn viên chính, cùng đạo diễn và những người khác. Đợt thứ ba là nhân viên hậu cần.
"Tới rồi." Lương Hạc đang trò chuyện với diễn viên đóng vai chính, thấy Trì Dương tới thì chào hỏi, sau đó tiếp tục thảo luận về nhân vật chính với người bên cạnh.
Trì Dương ngồi đối diện Lương Hạc, nhìn cô trò chuyện cười đùa với diễn viên không quen mặt kia.
"Lý Long, diễn viên tuyến ba, tốt nghiệp Bắc Ảnh, danh tiếng trong giới không tồi, vai diễn nổi nhưng người không nổi. Nhưng hiện tại, có lẽ anh ấy sắp đổi đời rồi." Trương Thành Nghiệp cũng ngồi xuống, thấy Trì Dương nhìn Lý Long thì khẽ giải thích.
"Cảnh sát là một cảnh sát tốt, có lòng chính nghĩa đồng thời vẫn mang những quan niệm hẹp hòi của một công dân thông thường, nhưng anh ấy lại rất dễ được lòng người." Lương Hạc lấy ra kịch bản nhàu nát để Lý Long xem: "Không chỉ những bác trai bác gái lớn tuổi, mà anh ấy còn được khán giả yêu thích."
Lý Long nghe rất chăm chú, đây là cơ hội của anh ta, nắm bắt được sẽ là lúc xoay người.
Ban đầu anh ta nhận vai trong phim chiếu mạng này chỉ đơn giản vì kịch bản hấp dẫn, hoàn toàn không biết đằng sau lại là đạo diễn Lương Hạc. Phải biết rằng kịch bản này không chỉ gửi đến một mình anh ta, bất kỳ nam diễn viên nào ở độ tuổi ba mươi đến ba mươi lăm, đã lâu trong nghề mà vẫn chưa nổi tiếng đều đã xem qua kịch bản này.
Nhưng tiếc là đều chướng mắt nó là một bộ phim chiếu mạng.
Dĩ nhiên cũng có diễn viên muốn tham gia, nhưng không vượt qua được vòng phỏng vấn.
Vì vậy Lý Long muốn nắm bắt mọi cơ hội để thảo luận vai diễn với đạo diễn, anh ta đã đến sân bay sớm để chờ, chỉ để được nói thêm vài câu với Lương Hạc.
"Cảnh sát thích nói những câu thô tục, anh phải nắm được mức độ." Lương Hạc kết thúc bằng câu này, sau đó ngẩng đầu nhìn Trì Dương: "Cậu đã ăn sáng chưa?"
Trì Dương nhìn thẳng vào mắt Lương Hạc: "Rồi."
Lương Hạc gật đầu, không nói gì thêm.
Trương Thành Nghiệp bên cạnh nhìn thế nào cũng thấy không ổn, thế nào gọi là đã ăn sáng chưa? Đạo diễn nói câu này dường như không phải để đưa thức ăn cho Trì Dương. Giống như... chỉ để hỏi xem anh có nghe lời cô không vậy.
Sau khi qua cửa kiểm tra an ninh, nhóm người bước vào lối đi trên máy bay, Lương Hạc đi bên cạnh Trì Dương, chạm nhẹ vào tay anh.
"Tôi vừa tìm được loại kẹo mới, rất ngọt!" Lương Hạc nói khẽ rồi đi về phía trước.
Trì Dương cúi đầu nhìn gói kẹo mộc mạc trong lòng bàn tay, trong mắt hiện lên chút ý cười, viên kẹo này trông có vẻ quả thực rất ngọt.