Đạo Diễn Cô Ấy Không Nhìn Mặt

Chương 30: Quy tắc ngầm

"Tại sao Trì Dương lại liên tục lên hot search?" Trương Tinh Phàm cầm điện thoại, khó chịu nói.

Trợ lý đứng bên cạnh cười gượng: "Này... Cậu ấy hiện đang hot mà."

"Có phải công ty mua hot search cho anh ta không." Trương Tinh Phàm từng được công ty mua gói hot search sau khi nổi tiếng với một bộ phim thần tượng.

"Cậu nghĩ nhiều rồi." Quản lý của Trương Tinh Phàm bước vào phòng: "Cho đến nay, cậu vẫn là ngôi sao nam được Lam Diệu nâng đỡ nhất. Còn Trì Dương là một ca sĩ, chưa đến mức đó."

"Sao lại chưa đến mức? Anh xem anh ta mới đây còn có quan hệ với đạo diễn Lương nữa kia." Trương Tinh Phàm không hài lòng nói.

"Một số ngôi sao sinh ra đã có số dễ lên hot search, cậu hâm mộ không được." Quản lý nói rồi nhăn mày: "Còn cậu đó, sau lần hợp tác với đạo diễn Lương lần trước, có phải cậu đã đắc tội cô ấy không?"

Trương Tinh Phàm nháy mắt suy sụp, nói lắp bắp: "Tại, tại sao lại hỏi như vậy?"

"Tôi có thông tin từ các nguồn tin nhỏ, nghe nói đạo diễn Lương chỉ nghe tên cậu là lắc đầu. Gần đây, đạo diễn phim mà cậu muốn đóng đang do dự không biết có muốn dùng cậu hay không, may mà chúng ta đã ký hợp đồng từ trước." Quản lý của Trương Tinh Phàm không vui nói: "Đạo diễn Lương mà cậu cũng dám chọc?"

"Em không có..." Trương Tinh Phàm hơi có chút lúng túng.

"Thôi được rồi, về sau cẩn thận chút, may mà đạo diễn Lương không nói gì." Quản lý của Trương Tinh Phàm dặn dò: "Đừng có mâu thuẫn với Trì Dương, gặp nhau ngoài đường thì vẫn phải chào hỏi, cậu ta là ca sĩ được công ty nâng đỡ, con đường không giống như của cậu."

Trương Tinh Phàm bị quản lý dọa một trận, cũng bỏ qua những suy đoán của mình. Nhưng sau này, Trì Dương lại không phát triển theo đúng đường lối mà công ty định sẵn.

Từ Minh trở về nước.

Anh ấy đã không viết kịch bản trong một thời gian dài, trong đầu luôn cảm thấy có cảm hứng nhưng nhân vật vẫn chưa thể định hình. Lần này đi du lịch nước ngoài hơn một tháng, bỗng nhiên trên đường trở về đã bùng nổ.

Từ Minh nhốt mình trong nhà, ngày đêm viết, chỉ nhờ Lương Hạc ở đối diện tiếp sức.

"Có vẻ không tồi." Lương Hạc đứng sau lưng Từ Minh, cầm lên vài trang bản thảo, nhìn và nói câu giống hệt như lần hai người chuẩn bị quay bộ phim đầu tiên.

Rõ ràng Từ Minh cũng nhớ ra, không ngẩng đầu lên nói: "Để cậu quay, những người khác sẽ không quay được những gì tôi muốn."

Và thế là hai người đã vui vẻ quyết định như vậy.

****

Lương Hạc vừa nhận giải thưởng lớn không lâu, lại nhận một bộ phim, vẫn do ông chủ nhà quê đầu tư như lần trước.

Đó là một bộ phim chiếu mạng với chi phí không thấp.

Ông chủ nhà quê có tiền là thực sự có tiền, cứ bỏ tiền vào phim một cách rộng rãi, chẳng chút đau lòng. Hơn nữa cũng chẳng cần nâng đỡ ngôi sao nữ, cũng chẳng vì mục đích kiếm tiền. Chỉ đơn giản là muốn quay phim cho vui, nhưng bản thân không biết làm nên chỉ có thể đầu tư.

Lương Hạc có ấn tượng không tồi với ông chủ nhà quê nên đã đồng ý nhận phim.

Khác với những đạo diễn khác, Lương Hạc không vì việc nhận giải thưởng lớn mà sinh ra thái độ kiêu ngạo, không chịu quay phim này phim nọ.

Theo thói quen của cô, sau khi quay một bộ phim có độ khó cao và thách thức, bộ tiếp theo sẽ là một bộ tương đối dễ dàng, coi như để thư giãn.

Đây là một bộ phim chiếu mạng trinh thám, Lương Hạc xem qua thấy không có điểm phức tạp lắm, chỉ là câu chuyện kéo dài hơn, không gọn gàng như phim điện ảnh, dù sao đây cũng chỉ là phim chiếu mạng.

Lương Hạc cảm thấy đặc điểm lớn nhất của bộ phim chiếu mạng này không phải ở phần phá án, mà ở chỗ tất cả các nhân vật trong kịch bản đều có những đặc điểm tính cách rất thú vị, không giống những bộ phim trinh thám kinh dị thông thường, mà mang nhiều hơi hướng hài hước đen tối với những chi tiết tinh quái.

Không biết ông chủ nhà quê tìm được kịch bản thú vị này từ đâu, Lương Hạc cầm một góc kịch bản tùy ý suy nghĩ.

"Đạo diễn Lương, chọn diễn viên tôi sẽ không can thiệp, dù sao nhà sản xuất cũng là cô." Ông chủ nhà quê uống nước dưa hấu cười tủm tỉm: "Cô có thể nâng đỡ thần tượng của mình."

"?" Lương Hạc đầy dấu chấm hỏi.

"Ôi dào, tôi thấy cả rồi!" Ông chủ nhà quê nhìn quanh một lúc, nghiêng người về phía trước, nói nhỏ: "Đừng thấy tuổi tác tôi lớn, Weibo của giới trẻ tôi cũng biết chơi đấy. Thần tượng của cô chẳng phải là người tên Trì Dương đó sao?"

"Ừ." Lương Hạc không lộ vẻ gì, ngả người về phía ghế sau để tránh việc hai người quá gần.

Ông chủ nhà quê trông chẳng giống người đàn ông trung niên chút nào, không có bụng phệ, vóc dáng cân đối, khuôn mặt trắng trẻo chẳng giống một thương gia từng trải, lõi đời.

Chỉ là không hiểu sao trông người lại có vẻ quê mùa và ngốc nghếch.

"Cô đừng ngại." Ông chủ nhà quê e thẹn nói: "Hồi tôi còn trẻ cũng có thần tượng, lúc đó không có nhiều tiền, mua một tấm poster của anh ấy cũng không nỡ. Về sau tôi chưa kịp nâng đỡ thần tượng thì anh ấy đã hết thời... Cuối cùng anh ấy về nhà, lấy vợ sinh con."

"Vai chính không phù hợp với cậu ấy." Lương Hạc sau một hồi mới đáp.

Vai chính của bộ phim chiếu mạng "Mặc" có ngoại hình bình thường, đặc điểm lớn nhất là để một sợi bím tóc dài ở phía dưới gáy, cao gầy, toàn thân toát lên một khí chất hơi ngỗ ngược.

"Vai chính không được, cô có thể để cậu ấy đóng vai khác mà!" Ông chủ nhà quê hận sắt không thành thép: "Miễn là có cơ hội xuất hiện trước ống kính là được, trong đoàn phim cô cứ cho cậu ấy đủ mặt mũi, cuộc sống của cậu ấy sẽ rất thoải mái."

"... Anh hiểu biết không ít đấy." Lương Hạc mang vẻ mặt phức tạp.

"Quy tắc ngầm mà, không phải vậy sao?" Ông chủ nhà quê vẫy tay không để ý: "Đạo diễn Lương, cô cũng là một đạo diễn lớn, phải biết về quy tắc ngầm chứ."

"... Có lý." Lương Hạc suy nghĩ sâu sắc và rút ra kết luận này.

Nói là làm, ngay đêm hôm đó Lương Hạc đã gọi điện cho Trì Dương, nói muốn quy tắc ngầm anh.

Không, là muốn mời anh đóng phim.

"Được." Trì Dương trực tiếp đồng ý: "Miễn là đạo diễn Lương không chê diễn xuất của tôi kém."

"Không chê." Lương Hạc suýt nữa giơ tay thề: "Vậy tôi cúp máy."

Cuộc gọi kết thúc trong chưa đầy một phút, Trì Dương nghe tiếng tút tút bên tai, có chút dở khóc dở cười, điều này thật sự quá sấm rền gió cuốn.

Thực ra đạo diễn Lương sấm rền gió cuốn cũng không có cách nào khác, cô đang bận lên kế hoạch cho dự án phim chiếu mạng. Ngay trước khi gọi điện cho Trì Dương, cô chưa chuẩn bị gì cho phim chiếu mạng, chỉ có một kịch bản, những gì cô hứa với Trì Dương hoàn toàn là séc trắng.

Các diễn viên phải cân nhắc, không thể chọn những ngôi sao hạng nhất, trong mắt Lương Hạc, những diễn viên hạng nhất cũng không cần. Nhưng không phải vì vấn đề ngân sách, chưa nói đến chuyện ông chủ nhà quê có nhiều tiền và chi tiêu rộng rãi. Chỉ riêng danh tiếng của Lương Hạc cũng đủ để không ít diễn viên hạng nhất sẵn sàng đóng phim không công, ai mà chẳng muốn nhờ Lương Hạc để thăng tiến?

Nhưng cô chỉ muốn thư giãn một chút, nếu chọn những diễn viên đó thì sẽ trở nên vô cùng căng thẳng, như vậy thì quay phim chiếu mạng làm gì, chi bằng quay phim điện ảnh luôn.

Vì vậy Lương Hạc phải chọn từ những diễn viên tuyến mười tám, những diễn viên đã đóng phim nhiều năm nhưng chưa bao giờ nổi tiếng, thêm vào đó là một số "cải trắng" mới ra trường còn non nớt cũng được.

Tiền không tốn nhiều, còn có không gian thư giãn.

Lương Hạc giữ kín thông tin về việc quay phim này, thậm chí việc chọn diễn viên cũng giao cho Lý Đại Tiêu giúp, trừ vai phản diện mà Trì Dương sẽ đóng.

Không có cách nào khác, Lương Hạc vừa nhận giải không lâu, nếu để các diễn viên biết cô sắp quay phim, chắc chắn sẽ ào đến như cá mập ngửi thấy mùi máu, lúc đó sẽ chẳng được yên.

"Cô đã chọn xong vai phản diện rồi?" Lý Đại Tiêu hỏi qua điện thoại, việc tách riêng vai phản diện này khiến người ta rất tò mò: "Chọn ai vậy?"

Lương Hạc trả lời thẳng: "Đã chọn xong, Trì Dương."

Lý Đại Tiêu choáng váng: "Trì... Trì Dương?" Đây là muốn cùng người mình yêu cùng quay phim?

Lương Hạc tưởng Lý Đại Tiêu không nhớ Trì Dương, giải thích: "Chính là Trì Dương đã hát ca khúc chủ đề cho anh đó."

Tôi còn không biết Trì Dương đã hát ca khúc chủ đề của mình? Lý Đại Tiêu thầm phàn nàn, hai người này thật là...

"Biết rồi, để tôi tìm người cho cô, vừa hay tôi mới gặp một diễn viên tốt." Lý Đại Tiêu vẫn quyết định nhẫn nhịn không nói toạc ra.

"Vậy được, cảm ơn." Lương Hạc dứt khoát cúp máy.

Trong khi Lương Hạc giao việc từng bước, Trương Thành Nghiệp bên kia cũng biết tin Lương Hạc sẽ hợp tác với Trì Dương.

"Thật sự muốn tìm cậu đóng phim?" Trương Thành Nghiệp hơi khó tin: "Gần đây tôi không nghe nói đạo diễn Lương sắp quay phim."

Lịch trình quay phim của Lương Hạc xem như bán công khai giữa các quản lý, ai cũng muốn chen chân vào dính chút may mắn.

"Cô ấy... nói rằng hiện tại vẫn chưa hoàn toàn bắt đầu, nói chuyện với em trước." Trì Dương hồi tưởng lại cuộc điện thoại không đầy một phút hôm đó của hai người, nói.

Sao có cảm giác như đạo diễn Lương sợ Trì Dương bị người khác tranh mất vậy, Trương Thành Nghiệp nghĩ thầm trong lòng.

"Vậy đạo diễn Lương có nói khi nào ký hợp đồng không?" Trương Thành Nghiệp hỏi, dù sao thì ký hợp đồng mới là chính thức, lời nói miệng khó mà chính xác.

Trì Dương lắc đầu: "Cô ấy bảo em đợi."

Trong lòng Trương Thành Nghiệp thực ra cũng không yên tâm lắm, thực tế anh ấy nghĩ có lẽ Trì Dương còn phải lắng đọng trong giới diễn viên thêm một thời gian mới có thể đủ trình độ với đạo diễn Lương.

Nào ngờ đạo diễn Lương lại chủ động tìm đến quá sớm như vậy.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trì Dương, Trương Thành Nghiệp lại một lần nữa cảm nhận được từ khi bước chân vào giới giải trí, Trì Dương đã suôn sẻ đến mức nào.

Ngày hôm sau, Lương Hạc gọi điện đến, không phải gọi cho Trì Dương mà là hỏi số điện thoại của Trương Thành Nghiệp từ nơi khác.

Hai người đã chính thức thảo luận về hợp đồng của Trì Dương, khi bắt đầu, Trương Thành Nghiệp vẫn nghĩ, bất kể danh tiếng và địa vị của đạo diễn Lương thế nào, anh ấy cũng không thể để Trì Dương thiệt thòi.

Về sau khi báo giá, Trương Thành Nghiệp ước tính giá trị con người của Trì Dương hiện tại, sau đó nhẹ nhàng nâng lên một chút. Như vậy có thể tạo cơ hội để thương lượng.

"Vậy được, quyết định như vậy. Ngày mai tôi sẽ mang hợp đồng đến gặp các anh." Lương Hạc lại một lần nữa "bụp" cúp máy.

"......" Trương Thành Nghiệp cầm điện thoại xuống, lại đưa lên tai, xác nhận cuộc gọi đã kết thúc.

Quả nhiên, đạo diễn lớn có khác, hoàn toàn không thương lượng về mức lương, nếu biết trước thì đã nâng giá lên nữa rồi.

Ngay lúc đó, Trì Dương mặc áo ngủ lụa đen bước xuống từ trên tầng.

"Trì Dương, đạo diễn Lương nói ngày mai sẽ đến ký hợp đồng!" Trương Thành Nghiệp hào hứng nói.

Trì Dương dừng bước, nhíu mày: "... Ngày mai? Hai người hẹn gặp ở đâu?"

"Ồ?" Trương Thành Nghiệp ngơ ngác, vừa rồi đạo diễn Lương chỉ nói sẽ đến gặp họ, nhưng chưa hẹn cụ thể địa điểm.

Trương Thành Nghiệp vội nói: "Để tôi gọi điện hỏi lại."

"Không cần." Giọng nói của Trì Dương vẫn còn có chút khàn khàn của buổi sáng: "Tối nay em sẽ hỏi cô ấy."

"......" Trương Thành Nghiệp vô thức nhăn mày, dò xét Trì Dương, câu nói cuối cùng của anh nghe sao mà thân mật quá.

Lời tác giả: Trì Dương: Đừng có quá kinh ngạc (●˙---˙●)