Đạo Diễn Cô Ấy Không Nhìn Mặt

Chương 26: Ngã ngựa: Dạy hát

Vì sự kiện hát chung trong buổi ra mắt đầu tiên, Lương Hạc đã bị chế nhạo trong nhóm chat WeChat cho đến khi buổi ra mắt của Lý Đại Tiêu kết thúc.

Trương Khai Thế hỏi Lương Hạc tại sao lại chạy vào nhóm fan của người ta và còn cầm luôn tấm bảng của người ta.

Lương Hạc dĩ nhiên không thể nói thẳng ra, đều là đạo diễn nói ra sẽ không tự nhiên với Trì Dương, còn không bằng giả vờ như một người lạ quen biết.

Tuy chuyện này hơi mất mặt, nhưng cũng không phải không có lợi. Từ đó, kho lưu trữ riêng của Lương Hạc lại thêm một video, toàn là về Trì Dương và chính cô.

Lương Hạc tải video từ nhóm chat xuống máy tính, rồi dùng phần mềm chỉnh giọng của mình, thêm vào giọng điệu không lạnh lùng giống trước của Trì Dương, toàn bộ khung hình trở nên tuyệt vời hơn.

Mỗi đêm trước khi ngủ, Lương Hạc đều lấy ra xem qua rồi mới vui sướиɠ mà ngủ một giấc.

Phim "Núi" đã qua kiểm duyệt, bọn họ không ra mắt ở trong nước, mà đưa đi các liên hoan phim quốc tế trước, muốn giành giải thưởng.

Diệp Tử Lực và nhà đầu tư đều lo lắng vô cùng, nhất là Diệp Tử Lực liên tục gửi tin nhắn cho Lương Hạc về chuyện liên hoan phim.

"Anh lo cái gì?" Lương Hạc lười nhắn tin, trực tiếp gửi một tin nhắn giọng nói: "Dù có giành giải hay không, chúng ta đều là những người ở đỉnh của kim tự tháp trong giới. Giành giải cũng chỉ là có chút danh tiếng ở quốc tế. Chúng ta còn trẻ mà, còn nhiều cơ hội."

Diệp Tử Lực qua một lúc mới gửi lại tin nhắn giọng nói: "Không phải vì vất vả lâu như vậy sao, ai cũng muốn có chút thành quả."

"Nghe như trước kia quay phim không vất vả vậy đó." Lương Hạc cười.

Diệp Tử Lực cười khổ: "Trước kia quả thực không vất vả như thế này."

Lương Hạc nhìn chăm chú vào album có chữ ký của Trì Dương trong tay, nói một cách không để ý: "Yên tâm, cái gì đáng có sẽ có."

Gần đây cô đã gửi gần hết các tin tức về sức khỏe, không tiện lại gửi này nên đành thôi.

Đến hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi.

Nếu không liên lạc nữa, cô ước chừng sẽ trở thành "tài khoản ảo" trong danh sách liên lạc của Trì Dương.

Làm thế nào để liên lạc với anh một cách lễ phép mà không mất sự rụt rè đây? Lương Hạc nằm trên giường rất là ưu sầu.

Cùng một đêm đó, Trì Dương cũng chăm chú nhìn điện thoại mà xuất thần. Đã quen với việc xem những bài viết về phương pháp dân gian dưỡng sinh lung tung của Lương Hạc mỗi ngày, giờ không còn nữa, bỗng nhiên thấy không thoải mái.

Phải chăng vì buổi ra mắt lần trước quá xấu hổ nên giận rồi?

Trì Dương vô thức phủ nhận, anh không nghĩ Lương Hạc là người hẹp hòi.

Cầm điện thoại, Trì Dương suy nghĩ rồi gửi một tin nhắn cho Lương Hạc.

【Cô có muốn học hát không?】

“!!!”

Lương Hạc nhìn thấy tin nhắn này, lập tức lật người ngồi dậy từ trên giường, cô không tin nổi nhìn chăm chú vào tên Trì Dương, có cảm giác như đang mơ.

【Hát... hát à?】

Lương Hạc thận trọng gõ chữ trả lời.

Trì Dương không viết chữ nữa, mà gửi một tin nhắn giọng nói: "Ừ, dạy cô hát."

Một người ngũ âm không chuẩn, có thể sẽ nghe nhạc, nhưng hầu hết sẽ không đi hát, vì vậy ở quán karaoke, Lương Hạc cơ bản không bao giờ mở miệng.

Lương Hạc ho khan một tiếng, cũng gửi một tin nhắn giọng nói. Rõ ràng vừa rồi nói chuyện với Diệp Tử Lực thì chẳng quan tâm một chút gì.

"Anh không bận sao?"

Trì Dương nghe giọng điệu Lương Hạc, suy đoán cô không giận, thở phào nhẹ nhõm trả lời: "Tối nay rảnh, có thể dạy cô, cô muốn học gì?"

Bánh từ trên trời rơi xuống cũng cùng lắm chỉ như thế này thôi!

Lương Hạc quỳ gối ở đầu giường, hai tay mở rộng hướng lên trời, trong lòng thầm hét: Các fan Thước Kẻ thấy chưa! Trì Trì của chúng ta tốt bụng thế nào!

"Bài nào cũng được!" Lương Hạc đâu quan tâm học bài gì, miễn là do Trì Dương dạy.

Giọng Trì Dương cũng nhẹ nhàng hơn chút, mỉm cười: "Vậy, tôi dạy cô hát bài chúng ta vừa hát chung lần trước thì sao?"

"......"

Giọng Lương Hạc thấp thấp, còn mang theo chút chán nản: "Được, tôi thực sự không cố ý hát dở như vậy."

Ánh mắt Trì Dương trong biệt thự có chút ý cười: "Ừ, ngày mai tôi sẽ dạy cô hát qua WeChat, học từ từ rồi sẽ biết."

Diệp Tử Lực không làm phiền được Lương Hạc, nhưng vài câu của Trì Dương lại khiến Lương Hạc kích động đến nỗi mãi đến rạng sáng mới ngủ.

Cô còn mơ một giấc mơ.

Trong mơ, Lương Hạc ngồi trong một lớp học trống trải, đầy ắp gương. Cô ngồi ngay ngắn trên một cái ghế, hát đối diện gương... một bài hát thiếu nhi.

Sau đó Trì Dương diện bộ vest chỉnh tề, dáng cao gầy, cầm một cái thước kẻ đi vào.

Sau đó, Trì Dương nói anh sẽ hát một câu, cô sẽ hát theo một câu. Lương Hạc làm theo, nhưng dường như Trì Dương rất không hài lòng, nhíu mày đẹp trai nói: "Sai rồi!"

Sau đó cầm thước kẻ để đánh vào lòng bàn tay của cô.

Lương Hạc trong mơ không những không sợ, mà còn nhanh nhẹn duỗi tay ra nói: "Thầy ơi, thầy đánh đi~"

Lương Hạc cảm thấy dấu ngã kéo dài còn dài hơn cả thước kẻ, cô bị dọa tỉnh tức thì.

Lương Hạc ngồi dậy, vô thức sờ mũi, may mà không chảy máu mũi.

...Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Quả thực táng tận thiên lương, khi sư diệt tổ. Cô cảm thấy mình nóng đến hốt hoảng.

Lần đầu tiên Lương Hạc cảm thấy thời gian ban ngày dài đến thế, cô đếm từng giây chờ đợi, chỉ để chờ tối đến. Đồng thời còn cảnh báo Lý Đại Tiêu và những người có khả năng quấy rầy mình, nói rằng mấy ngày tới cô có chuyện quan trọng sẽ "đóng cửa tu luyện", đừng ai làm phiền cô.

Lý Đại Tiêu và Trương Khai Thế tin tưởng không nghi ngờ, Lương Hạc vẫn luôn nghiêm túc với công việc, cô nói đóng cửa tu luyện ắt hẳn là tập luyện chăm chỉ.

Trương Khai Thế còn đặc biệt gửi một đoạn "canh gà" cho Lương Hạc, động viên cô đừng nóng vội, khuyến khích cô tích cực tiến tới.

Lương Hạc không hề áy náy mà tiếp nhận, đến tối, cô đã gần như tôn thờ chiếc điện thoại của mình.

Chín giờ tối.

Trì Dương gửi một tin nhắn giọng nói, không dài dòng, hát hai câu đầu của bài hát.

"......" Lương Hạc cúi đầu nhìn bộ quần áo gọn gàng của mình, hơi buồn bã, cô vốn nghĩ hai người sẽ gọi video, nên đã cố ý tắm rửa và không thay áo ngủ, mặc luôn quần áo mới.

Thôi được, dù sao anh cũng chẳng thấy mình, Lương Hạc nhanh chóng cởϊ qυầи áo, mặc bộ áo ngủ hình gà con màu vàng của mình, còn đội luôn cái mũ.

"Cô hãy hát theo từng chút một, không khó." Trì Dương lại gửi một tin nhắn giọng nói.

Không thể thấy mặt, nghe được giọng cũng được. Nhanh chóng, Lương Hạc đã học được cách biết đủ. Cô bắt đầu hát theo Trì Dương, sau khoảng năm phút, gửi hai câu hát của mình qua.

Trì Dương nghe đoạn giọng nói của Lương Hạc, bất lực: Làm sao lại có người hát sai điệu như thế không biết, lại không hề lặp lại, hoàn toàn khác với lần trước, nhưng vẫn không đúng nhịp.

"Tôi hát một câu, cô hãy hát theo, được không?" Trì Dương rút ngắn lại lời hát.

Lương Hạc lại một lần nữa làm mới nhận thức của Trì Dương về những người ngũ âm không chuẩn, một câu hát mười chữ, từng chữ đều không đúng nhịp.

Trì Dương không nhịn được nữa, trực tiếp gửi yêu cầu video.

Lương Hạc vẫn đang miệt mài, lắc đầu lắc tai hát, thấy điện thoại tối, vươn tay chạm một cái, vừa đúng vào nút chấp nhận, và thế là khuôn mặt Trì Dương liền xuất hiện.

"Mây trắng......" Lương Hạc vẫn đang hát.

Bố mẹ Lương Hạc đều đi rồi, Từ Minh cũng biết cô là fan của Trì Dương, Lương Hạc đã hoàn toàn buông thả. Toàn bộ ngôi nhà đều dán đầy poster của Trì Dương, phòng ngủ cũng không ngoại lệ.

Trong lúc cô lắc đầu lắc tai, không dưới bốn khuôn mặt của Trì Dương xuất hiện trong tầm mắt, lúc này khuôn mặt trên điện thoại cũng bình thường, huống chi hình nền điện thoại của cô cũng là Trì Dương.

"Sai rồi." Hình nền bỗng nhiên lên tiếng, giọng hệt như Trì Dương trong giấc mơ.

Lương Hạc chớp mắt, cảm giác mình xuất hiện ảo giác, thôi, mặc kệ, tiếp tục hát.

Trì Dương thấy Lương Hạc không dừng lại, chỉ còn cách nhìn cô hát, thuận tiện nhìn thấy rõ ràng bộ áo ngủ hình gà con màu vàng, cùng toàn cảnh căn phòng.

Phòng trang trí rất đơn giản, không có gì đặc biệt, bên trái bàn chất đống sách, hơi lộn xộn. Trông giống như phòng của nam sinh chuyên ngành khoa học và kỹ thuật.

Chỉ là...

Trì Dương híp mắt, phát hiện phía sau Lương Hạc treo hai tấm poster, trông rất quen thuộc.

Đó chẳng phải poster anh chụp cho tạp chí Thiên Đồ sao?

"Đạo diễn Lương." Trì Dương rất chính thức gọi một tiếng.

"!"

Lúc này, Lương Hạc mới nhận ra người trên điện thoại khác với hình nền thường ngày.

"Ha ha, tôi......" Lương Hạc vô thức gãi đầu, nhưng lại phát hiện vẫn đang đội mũ gà con, lập tức lật ngay nó xuống.

Điện thoại hơi chuyển động, Trì Dương lại phát hiện thêm vài tấm poster, toàn là của anh.

Trì Dương giả vờ như không để ý, bắt đầu hát câu mà Lương Hạc vừa hát: "Cô hát theo tôi."

Mắt Lương Hạc đảo tới đảo lui, không còn chút uy nghiêm của một đạo diễn nữa, trông khá là đáng thương, rồi hát theo Trì Dương.

"Không đúng, cô hát cao quá, hát không phải dùng cổ họng mà phải học cách dùng hơi thở." Trì Dương lặp lại một lần nữa.

Lương Hạc tiếp tục hát, vẫn không có gì tiến bộ.

"Ừm, đã hơi hơn lúc trước một chút." Trì Dương gật đầu: "Tôi dạy cô câu tiếp."

Miễn là từ đầu đến cuối đều lệch theo một điệu, cũng coi như một bước tiến.

Dường như mỗi lần Lương Hạc nhìn thấy Trì Dương là mất hết lý trí, mất sạch khả năng quan sát tinh tế, hoàn toàn không biết mình đã lộ bản chất fan, cứ đến chín giờ tối mỗi ngày là vui vẻ học hát với Trì Dương.

Hai tuần sau, Lương Hạc mới học được bài hát này - vẫn hát sai điệu nhưng ở một điệu nhất định. Còn Trì Dương thì đã quan sát toàn bộ diện mạo phòng ngủ của Lương Hạc, biết thêm rằng phía sau bộ áo ngủ gà con của Lương Hạc còn có một cái đuôi tròn.

Về việc tại sao áo ngủ gà con lại có cái đuôi, đó là một điều bí ẩn.

Gần đây Lương Hạc tự tin vô cùng, cảm thấy kỹ năng hát của mình đang tăng vọt, biết đâu một ngày nào đó sẽ trở thành một ca sĩ hạng nhất chưa biết chừng.

"Tôi thấy mình hát hay hơn nhiều rồi, hoá ra tôi vẫn có thể hát, chỉ là thiếu một người thầy như cậu." Lương Hạc tự khoe khoang đồng thời cũng tâng bốc Trì Dương.

Trì Dương không nói gì, chỉ miễn cưỡng mỉm cười lễ phép.

"Hồi tiểu học, thầy giáo âm nhạc còn nói nếu tôi biết hát, tên ông ấy sẽ viết ngược lại. Đến khi về nhà tôi sẽ hát cho ông nghe." Lương Hạc vui sướиɠ nói.

"Hát bài này à?" Trì Dương suy nghĩ, nói: "Tôi có thể dạy cô một bài khác dễ hơn."

Lương Hạc vốn định mở miệng từ chối, bài này đã thể hiện được năng lực của cô rồi, nhưng lại nghĩ nếu Trì Dương lại dạy cô một bài khác, thì không phải cô lại có thể ở bên anh thêm một thời gian nữa sao?

"Được, cậu tốt bụng thật đó." Lương Hạc khen ngợi.

Trì Dương im lặng một lúc, chỉ tay vào poster phía sau Lương Hạc nói: "Tôi rất chiều fan."

Lương Hạc ngây ra khoảng một phút, cổ mới chầm chậm xoay lại. Trên tường, ánh mắt lạnh lùng của Trì Dương đang nhìn thẳng vào Lương Hạc.

Lời tác giả: Đạo diễn Lương: Tôi như thể một kẻ ngốc ( TДT)