Đạo Diễn Cô Ấy Không Nhìn Mặt

Chương 20: Cho anh một cây kẹo mút

Khi Trì Dương trở về nhà họ Trì, khi tất cả mọi người đang ngồi ăn cơm ở bàn ăn. Thấy anh đến, người ngồi ở vị trí cao nhất thậm chí không ngước mắt lên, nhưng người phụ nữ bên cạnh lại đứng dậy.

"Tiểu Dương, con về rồi, mau, ngồi xuống ăn cơm cùng." Triệu Huệ mỉm cười dịu dàng.

"Không cần." Trì Dương lùi lại hai bước, tránh xa bàn tay Triệu Huệ vươn tới.

Đũa trong tay Trì Hạo Kiến dừng lại, ngẩng đầu lộ vẻ giận dữ: "Không ăn thì cút đi."

Triệu Huệ vội quay lại: "Ôi chao, Hạo Kiến, chắc Tiểu Dương nó ăn trước khi đến rồi, anh giận dữ như vậy làm gì?"

Phòng khách vô cùng yên lặng, chỉ có tiếng nói của cặp vợ chồng ở phía trên, cuối cùng Trì Dương cũng không ăn cơm, mà đi lên phòng làm việc của Trì Hạo Kiến để chờ.

"Xì." Nhìn theo bóng Trì Dương đi lên, Trì Văn Tranh cười khinh khỉnh, con kiến.

Trì Liệt không hề thể hiện bất kỳ biểu cảm nào với Trì Dương, anh không phải em trai của anh ta, cơ bắp không phát triển, trí óc cũng không linh hoạt. Áp lực mà Trì Dương từng mang đến cho anh ta năm đó đến nay vẫn còn in sâu trong trí nhớ.

Bốn thành viên nhà họ Trì đang ăn cơm vui vẻ trong phòng khách, dường như đã quên đi người đang chờ ở tầng trên. Trì Hạo Kiến thậm chí còn ở dưới đó thêm nửa tiếng để trò chuyện cười đùa với hai người con.

Cuối cùng, Triệu Huệ mở lời: "Hạo Kiến, Tiểu Dương vẫn đang chờ trên kia đợi anh, đừng để nó chờ."

Lúc này Trì Hạo Kiến mới bắt đầu bước lên.

Ông ta đã quản lý tập đoàn Trì thị nhiều năm, mang theo sự uy nghiêm nặng nề, khiến người thường không dám nhìn thẳng vào mắt.

Khi Trì Hạo Kiến đẩy cửa bước vào, Trì Dương đang đứng trước bàn làm việc, ánh u ám từ ngoài cửa sổ như chiếu lên người anh.

"Con cố tình muốn chọc tức bố?" Trì Hạo Kiến ngồi xuống, vẻ mặt nặng nề: "Nghĩ rằng đi hát, bố sẽ quan tâm con thêm một chút?"

Trì Dương ngước mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng hơi châm chọc, không biết phải tự tin đến mức nào mới nghĩ rằng mọi người đều xoay quanh mình.

"Hát chỉ là di nguyện của mẹ tôi. Tôi kế thừa ước nguyện của bà ấy thì sao?" Trì Dương lạnh lùng nói, hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt đáng sợ của Trì Hạo Kiến.

Trước kia anh không sợ Trì Hạo Kiến, bây giờ càng không sợ.

"Mày...!" Trì Hạo Kiến ít nhiều hơi đuối hơi, tức muốn hộc máu: "Mày muốn đi thì đi, nhưng đừng mong lấy được một chút nguồn lực từ nhà họ Trì, quyền thừa kế nhà họ Trì tương lai cũng sẽ không cân nhắc một ca sĩ."

Trì Dương đứng thẳng, hoàn toàn không quan tâm: "Ông nói xong chưa? Nếu không có chuyện gì vậy tôi đi trước."

"Cút!" Trì Hạo Kiến ném cái bình đựng bút trên bàn, suýt nữa trúng tai Trì Dương, đập xuống sàn.

Cuối cùng là bản thân chột dạ, Trì Hạo Kiến cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt trông giống người vợ cũ đến tám phần của Trì Dương.

Khi xuống dưới, cả ba mẹ con đều ngồi trong phòng khách. Triệu Huệ đến gần, dịu dàng nói: "Bố con không làm khó con chứ, ông ấy chỉ hơi nóng tính thôi, Tiểu Dương con đừng để ý."

Trì Dương liếc nhìn bà ta một cái, sự ghét bỏ trong lòng càng dày đặc hơn, nhưng không hề để lộ trên mặt, thậm chí còn nở một nụ cười hiền lành tương tự: "Liên quan gì đến bà?"

"Trì Dương......" Trì Văn Tranh vẫn luôn chú ý chỗ này đứng dậy, muốn quở trách anh, nhưng bị Trì Liệt kéo lại.

Không quan tâm đến gia đình này nữa, Trì Dương mang khuôn mặt lạnh lùng đi ra ngoài, mỗi giây phút ở đây đều khiến anh cảm thấy khó chịu.

Trì Liệt nhìn Trì Dương rời đi, trong lòng cuối cùng cũng thở phào. Miễn là Trì Dương kiên quyết muốn vào showbiz, đến lúc đó tài sản của nhà họ Trì vẫn sẽ là của mình. Về phần...

Trì Liệt liếc nhìn Trì Văn Tranh, thầm nghĩ một tên vô dụng.

**

Thời tiết ngày càng mát mẻ, nhiều người không muốn trốn ở trong phòng điều hòa, số người đi dạo buổi tối càng ngày càng nhiều. Lương Hạc sắp đi quay phim, nghĩ còn vài ngày rảnh rỗi, mỗi ngày đều tranh thủ tận hưởng từng giây. Buổi tối cũng không ngoại lệ, đội mũ xanh của mình, mặc đồ thể thao thoải mái, đi giày thể thao, ra ngoài dạo.

Buổi tối trên cầu lớn có rất nhiều người, nơi này mát mẻ nhất, Lương Hạc đi dạo loanh quanh thì đến đây.

Kiểu như cô thực sự rất nổi bật, bởi vì trên cầu 70% là các cặp đôi, 20% còn lại cũng đi thành từng nhóm. Rất ít người đi một mình để hóng gió, Lương Hạc hơi ngại ngùng.

Nhưng mà...... Lương Hạc phát hiện ở đằng xa cũng có người đơn độc như cô!

Tiếc là qua bóng lưng trông như là một nam giới, Lương Hạc vừa định chuyển tầm mắt, bỗng nhiên thấy sườn mặt đang đeo khẩu trang của người cô đơn.

Nhưng mà, Lương Hạc là ai! Cô là fan hâm mộ số một của Trì Dương!

Đừng nói Trì Dương chỉ đeo một cái khẩu trang, cho dù anh bọc như xác ướp, cô cũng sẽ nhận ra anh. Tại sao lúc nãy không nhận ra lưng người kia, là vì trong tất cả các video tư liệu đều không có.

Lương Hạc nhẹ nhàng tiến lại, sau đó trịnh trọng vỗ vào vai người đàn ông, nhưng lại bị ánh mắt sắc lẻm của anh làm cho giật mình.

"Sao, sao vậy?" Lương Hạc rút tay lại, còn nhìn những người xung quanh xem có ai chú ý bên này không.

Trì Dương không nói gì, anh vừa mới rời khỏi nhà họ Trì, muốn ở lại trên cây cầu này, không ngờ lại gặp Lương Hạc.

"Tôi vừa thấy cậu trông rất quen, nên đến chào một tiếng." Lương Hạc mạnh mẽ nói hết câu.

Trì Dương bớt vẻ gay gắt, vẫn đeo khẩu trang: "Đạo diễn Lương đến đi dạo?"

Lương Hạc thở phào: "Đúng vậy, nhà tôi ở gần đây."

Trì Dương khẽ nhướng mày: "Khu Hồng Tinh?"

Lương Hạc ngạc nhiên về sự nhạy bén của Trì Dương, khu này có nhiều khu dân cư, nhưng anh lại đoán đúng ngay.

Như thể đoán được sự nghi ngờ của cô, Trì Dương cong môi dưới khẩu trang: "Cô nổi tiếng như vậy, tôi nghĩ nhiều người sẽ đi tìm cô, khu Hồng Tinh lại nổi tiếng trong giới về sự riêng tư."

Anh nói không sai, mặc dù Lương Hạc không xuất hiện trên truyền hình, nhưng trong giới vẫn lưu truyền ảnh của cô. Đôi khi các diễn viên vì danh vọng sẽ tìm đến nơi ở của cô. Qua nhiều lần như vậy, Lương Hạc không kiên nhẫn, cô lại không phải ngôi sao.

"Đừng dùng kính ngữ nữa, tôi cũng chỉ lớn hơn cậu vài tuổi thôi." Đây là nỗi đau của Lương Hạc, thần tượng còn nhỏ hơn mình.

Trì Dương không quan tâm gật đầu, rõ ràng không nghe vào tai. Anh tự nhận chưa quá thân thuộc với đạo diễn Lương, để có thể tồn tại trong giới, phép lịch sự vẫn phải giữ, huống chi anh muốn vào giới diễn viên.

"Cậu......" Lương Hạc còn muốn nói thêm vài câu, cơ hội tuyệt vời như vậy, nếu không tận dụng cơ hội để thắt chặt mối quan hệ giữa hai bên thì thật đáng tiếc. Nhưng lại thấy Trì Dương loạng choạng, xảy ra quá nhanh rối, Lương Hạc thậm chí hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.

Nhưng khi thấy Trì Dương nắm tay vào lan can, Lương Hạc khẳng định là chuyện vừa rồi thật sự đã xảy ra.

Lương Hạc bắt đầu suy nghĩ nhanh chóng. Cô chỉ tiếp xúc gần với Trì Dương ba lần. Một lần ở Động Tử Lý, một lần thầy Nguyên, một lần tại bữa tiệc, hai lần đầu Trì Dương không trang điểm. Bây giờ nghĩ lại, môi của anh trắng bệch.

"Anh bị bệnh à?" Lương Hạc nhăn mày hỏi.

Không thể giấu được, Trì Dương chỉ có thể trả lời. Anh lắc đầu, giọng khàn khàn: "Chỉ là hạ đường huyết."

Cả ngày nay anh gần như không ăn gì, lại thêm hạ đường huyết, giờ đây tay anh thậm chí còn hơi run, khỏi nói sắc mặt dưới khẩu trang.

Lương Hạc nhăn mày: "Cậu có mang theo kẹo không?"

Trì Dương lắc đầu, thường thì Trương Thành Nghiệp luôn mang theo. Anh ấy có để lại một hộp trước khi đi, Trì Dương đã ăn hết, cũng lười mua thêm nên để mặc.

"Cậu đợi ở đây, tôi đi mua!" Lương Hạc để lại một câu, lập tức chạy xuống cầu.

Hai đầu cầu đều có cửa hàng tiện lợi, Lương Hạc chạy vào và nắm một nắm kẹo mυ'ŧ, bỏ một tờ tiền xuống và chạy nhanh trở lại.

"Này, cô gái, tiền thừa của cô này..." Tiếng chủ tiệm từ phía sau truyền tới.

"Không cần." Lương Hạc vẫy tay.

Lúc này Trì Dương đã ngồi xuống, anh thấy mắt mình tối sầm, hoàn toàn không còn chú ý đến người xung quanh.

Lương Hạc chạy về và thấy cảnh này, vô cùng đau lòng, đây là phải bận việc đến mức nào mới thành như vậy?

Một đống kẹo mυ'ŧ chắc chắn không thể cầm hết được, Lương Hạc còn phải bóc vỏ. Cô bèn quỳ gối xuống, dùng áo gói lấy kẹo, sau đó lấy ra một cây, bóc vỏ.

Trì Dương vẫn đeo khẩu trang, Lương Hạc giơ tay kéo khẩu trang của anh ra, khuôn mặt tuấn tú, sắc bén hiện ra, chỉ là trắng bệch.

Có cảm giác như vén màn che, khi Lương Hạc nhét kẹo vào miệng Trì Dương, cô thậm chí còn sao nhãng một chút.

Một lúc lâu sau, Trì Dương mới từ từ hồi lại, khẽ nói lời cảm ơn.

"Cậu bất cẩn quá rồi đây, bị hạ đường huyết mà không mang theo kẹo." Lương Hạc lòng còn sợ hãi nói, trán cô hiện giờ toàn mồ hôi lạnh, sắc mặt thoạt trông còn tệ hơn cả Trì Dương vài phần.

"Không nghiêm trọng." Trì Dương giải thích.

"Không nghiêm trọng? Tôi thấy cậu sắp ngất xỉu rồi." Lương Hạc không tin.

"Chỉ là chưa ăn cơm, bình thường sẽ không như vậy." Trì Dương lại đeo khẩu trang lên, may là nơi này không sáng, cũng không có nhiều người phát hiện.

Trên áo Lương Hạc vẫn còn một đống kẹo mυ'ŧ, cô do dự một lát rồi nói: "Cậu có muốn đi ăn cơm với tôi không? Tôi cũng chưa ăn."

Lại là nói bậy, chưa ăn cơm mà đi dạo làm gì. Lương Hạc nhận ra gần đây mình càng ngày càng giỏi nói láo, nói láo mà không hề chớp mắt.

"Tôi? Được." Trì Dương ngập ngừng đồng ý, dù về phương diện nào anh cũng không tiện từ chối Lương Hạc.

Lương Hạc lập tức đứng dậy, tay vẫn nắm lấy vạt áo, bên trong toàn là kẹo mυ'ŧ.

"Để tôi cầm." Trì Dương dùng tay cầm lấy toàn bộ kẹo: "Vừa rồi cảm ơn cô."

"Chuyện nhỏ thôi." Lương Hạc lắc đầu: "Cậu thích ăn gì?"

"Cái gì cũng được." Trì Dương trả lời tùy ý.

"Vậy tôi chọn nhé." Lương Hạc nói không khách sáo, cô chọn một nhà hàng mà mình ít khi lui tới, thiên về ngọt, lượng đường cao phù hợp với Trì Dương.

Hai người đi sát bên nhau, trong mắt người qua đường trông rất xứng đôi. Khi xuống cầu, còn có một cô bé đến quấn lấy Trì Dương để mua hoa.

Trì Dương ngược lại không dao động, Lương Hạc muốn nhanh chóng đưa người đi ăn cơm, không muốn để cô bé quấn mãi, bèn lấy một bông hồng, mua luôn.

Thấy có người mua, cô bé cũng không quấn nữa, vô cùng vui vẻ rời đi.

"Này, tặng cậu." Lương Hạc nói đùa, thấy Trì Dương không động đậy, mới nhận ra mình thân thiết quá mức.

"Cảm ơn." May là Trì Dương nhanh chóng giơ tay nhận lấy bông hoa, giải thoát cho Lương Hạc khỏi sự xấu hổ.

......

Trong nhà hàng, Lương Hạc nhìn thấy vẻ mặt tùy ý của Trì Dương mà đầu đã bắt đầu đau.

"Cuộc sống của cậu thường ngày là ai chăm sóc? Trợ lý sinh hoạt à?" Lương Hạc hỏi.

Trì Dương lắc đầu: "Quản lý, anh ấy chỉ quản lý mình tôi."

Lương Hạc tỏ ra thông cảm: "Vậy chắc hẳn anh ấy rất vất vả."

Do những chuyện vừa xảy ra, vầng hào quang thần tượng của Trì Dương trong mắt cô phần nào đã giảm bớt, nên khi nói chuyện cô luôn muốn thoải mái một chút.

"Tại sao lại nói như vậy?" Trì Dương cũng hợp tác hỏi lại.