"Lên xà rồi, công việc còn lại không nhiều, lợp ngói, lắp cửa sổ đều nhanh thôi, chỉ có tường bao nhà thằng út là cần công nhân làm thêm mấy ngày."
"Hôm nay cũng thu được một ít tiền mừng, trừ đi các khoản chi tiêu khác, trong nhà còn lại khoảng bốn trăm tệ. Mỗi nhà một trăm tệ, cho các con làm vốn liếng. Không nhiều, nhưng cũng không ít. Nhiều nha trong thông chỉ có mấy bộ bát đũa lúc chia nhà."
"Xây nhà mới cho các con, không phải nhà to, bố các con cũng đã cố gắng hết sức rồi, không để các con đói bụng! Sau này, phải xem các con tự mình cố gắng sống tốt..."
Bình thường bố Từ ít nói, uống rượu vào, có hơi lải nhải, nhưng mọi người đều ngoan ngoãn lắng nghe, không chen ngang, trong lòng cảm thấy xót xa, ngay cả mẹ Từ cũng hơi đỏ hoe mắt.
"Nhà cả các con có hai đứa con trai, con phải làm việc chăm chỉ, không thì sau này lấy gì mà chia cho con cái? Nhà hai các con tuy chỉ có một đứa con trai, càng phải nuôi dưỡng cho tốt..."
Bị điểm danh, hai nhà anh cả và anh hai gật đầu đồng ý.
Bố Từ quay đầu nhìn con trai thứ ba, im lặng một lúc không biết nên nói gì. Bình thường mắng mỏ quản giáo đều đã nói đủ rồi, lặp lại cũng chỉ có những lời đó.
Từ Đông Thăng tự mình lên tiếng, "Bố, con biết bố muốn nói gì, không cần phải nói nữa. Bố cứ yên tâm, vợ con con sẽ không chết đói đâu."
Mẹ Từ vừa định hừ một tiếng, không xuống ruộng thì lấy gì mà nuôi, liền nghe con trai út lại lên tiếng, có chút ngoài dự liệu của bà.
"Anh cả và anh hai cứ xem thế nào, sau này mỗi năm con và A Tuệ sẽ đưa cho bố mẹ mỗi người một trăm cân lương thực và hai mươi tệ, hoặc trực tiếp đưa năm mươi tệ để bố mẹ tự đi mua lương thực, mỗi năm tăng thêm mười tệ, bố và mẹ cứ chờ hưởng phúc đi."
Đây là số tiền dưỡng già mà Lâm Tuệ đã bàn bạc với anh tối qua, cảm thấy tương đối phù hợp. Bây giờ nhìn thì nhiều, sau này tiền sẽ mất giá.
Hai nhà khác đều không nhắc đến chuyện dưỡng già, bởi vì bây giờ bố mẹ mới ngoài năm mươi, sức khỏe còn tốt lắm.
Nhưng Lâm Tuệ cảm thấy, đã chia nhà, thì phải gánh vác trách nhiệm dưỡng già. Không thể đợi đến khi bố mẹ thực sự không làm được nữa, tự mình mở miệng đòi con cái nuôi. Con cái chủ động hiếu thuận, bố mẹ mới có thể danh chính ngôn thuận dưỡng già.
Lâm Tuệ không muốn gây ra sự bất mãn cho hai nhà anh cả và nhà anh hai, nhưng hiếu thuận không phải là chuyện để so bì. Thôi thì cứ thẳng thắn một chút, bày ra rõ ràng đi.
Quả nhiên, lời này của Từ Đông Thăng vừa nói ra, sắc mặt chị dâu cả và chị dâu thứ hai nhà họ Từ liền có chút cứng đờ. Chỉ là lúc này, họ không thể chen vào.
Từ Quang Tông và Từ Diệu Tổ nhìn nhau, sau đó cũng tán thành.
"Con thấy được."
"Con cũng không có vấn đề gì."
Sự khó chịu trong lòng mẹ Từ tan biến, dù sao cũng không uổng công nuôi mấy đứa con trai này.
"Các con có lòng như vậy là tốt rồi, bố và mẹ các con bây giờ vẫn còn làm việc được, chuyện dưỡng già sau này hãy nói. Các con vừa mới ra riêng, trong tay còn đang eo hẹp, không cần vội vàng hiếu thuận."
Bố Từ cũng gật đầu, "Chuyện này để sau này hãy nói."
Lâm Tuệ không nói gì thêm, muốn đưa cũng là chuyện của năm sau.
Chị dâu cả và chị dâu thứ hai nhà họ Từ thở phào nhẹ nhõm, không làm chủ gia đình thì không biết củi gạo dầu muối đắt đỏ. Nhà chú út bây giờ còn chưa nuôi con, trong tay có chút tiền, nhưng hai nhà họ, con cái đều đang tuổi ăn tuổi lớn, làm sao có thể lấy ra nhiều tiền dưỡng già như vậy?