Sau Khi Gối Đầu Nhỏ Thành Người

Chương 34

Nếu không phải Nguyên Tiềm nhất thời hứng lên, nói muốn thử loại nước hoa trước đó đã tặng cho mình, cùng Tần Nhất Chu đến nhà anh thì Lục Miên Chi cũng không biết ngoài gối nhỏ ra, nhà mình còn mất một lọ nước hoa.

Cũng như tiền lẻ để cùng với nước hoa.

Đồ mất nhiều hơn, Lục Miên Chi cũng lục tung cả nhà lên.

Lục tung xong, phát hiện còn mất thêm mấy bộ quần áo, mấy quyển sách. Ngay cả qυầи ɭóŧ cũng mất hai cái.

"Cậu còn mất một đôi giày nữa!" Nguyên Tiềm nhìn tủ giày: "Hàng liên danh của Y, số lượng có hạn nửa đầu năm nay, tớ đặc biệt nhờ chú Lý gửi cho ba đứa mình, cậu còn nhớ không?"

"Nhưng mất thì mất thôi." Nguyên Tiềm nói: "Đôi giày đó cũng tràn lan rồi, hàng nhái đầy ngoài kia. Hôm nay chúng ta gặp không phải có một cậu chàng đi một đôi như vậy sao. Đợi mẫu mới ra, tớ lại nhờ chú Lý mua cho tớ mấy đôi nữa vậy."

Lục Miên Chi lạnh lùng nhìn thiếu niên bên cạnh Châu Hinh.

Xịt loại nước hoa giống hệt loại nước hoa mất ở nhà.

Đi đôi giày thể thao giống hệt đôi giày thể thao mất ở nhà.

Sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy chứ.

Lục Miên Chi lười biếng thu hồi tầm mắt.

Không nhịn được, lại ngáp một cái.

Lục Miên Chi cau mày.

Một là vì anh cứ ngáp về phía người ta, hai là vì tối qua không ngủ ngon.

Làm biên bản và xem camera không mất nhiều thời gian.

Cảnh sát đã đi từ sớm, Lục Miên Chi không ngủ ngon, hoàn toàn là vì không có gối.

Nghĩ đến chiếc gối không thấy đâu, Lục Miên Chi khó chịu "chậc" một tiếng.

Tiếng chậc bị tiếng chuông hết giờ át mất.

Vị giáo viên lớn tuổi tuy nghiêm khắc nhưng không kéo dài giờ học.

Bà ấy ngừng giảng bài, cúi đầu sắp xếp giáo án. Dưới bục giảng có học sinh đứng lên. Lục Miên Chi liếc nhìn vào lớp, ra hiệu với Châu Hinh rồi thản nhiên đẩy cửa, đi vào từ cửa trước.

"Chào cô Trương. Tối qua nhà em có việc nên sáng nay đến muộn."

Vị giáo viên lớn tuổi cầm cốc lên uống một ngụm trà, nhìn Lục Miên Chi đứng ở cửa nói chuyện lễ phép, cau mày nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ để anh về chỗ của mình.

Nhưng cả lớp lại đột nhiên im lặng.

Vốn có người quay lại nói chuyện, thấy Lục Miên Chi vào lớp, tất cả đều quay lại làm việc của mình.

Lớp học tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng thở, ngay cả những người ra ngoài lấy nước cũng thả bước chân nhẹ nhàng hơn.

Lúc này chỉ có Nguyên Tiềm và một số người khác còn dám nói chuyện: "Ê, A Miên, hôm qua..."

"Im miệng."

Lục Miên Chi ấn đầu Nguyên Tiềm, đi đến chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.

Anh và Nguyên Tiềm cách nhau một lối đi.

"Tôi buồn ngủ."

Lớp học đột nhiên càng thêm yên tĩnh.

Gối nhỏ tinh mắt nhìn thấy một bạn nữ ngồi cạnh cửa sổ, tay do dự đưa về phía băng keo trong suốt mấy lần, cuối cùng vẫn chán nản từ bỏ.

Tiếng dán băng keo trong suốt quá lớn. Bạn nữ đành dùng bút chì khoanh tròn chữ sai, đợi sau đó sửa lại sau.

Châu Hinh thì đã quen với cảnh tượng như vậy.

Cô ấy vẫy tay về phía lớp học, gọi một cậu bé đeo kính đen ra.