Sau Khi Gối Đầu Nhỏ Thành Người

Chương 17

Gối nhỏ mím môi, hơi tức giận.

Nhưng điều khiến cậu tức giận hơn là anh xăm hình lại đứng quá gần cậu.

Mùi thuốc lá trên người đối phương quá nồng, che lấp mùi nước hoa trên người cậu, còn lẫn với mùi hôi miệng, không ngừng xộc vào mũi cậu.

Gối nhỏ sắp bị ngạt thở rồi. Cậu không nhịn được ngửa đầu ra sau, cố gắng tránh mùi này đi.

Anh xăm hình cũng lập tức nhận ra ý định của gối nhỏ, anh ta cười xấu xa, kéo người về phía mình.

Không kéo được.

Nụ cười của anh xăm hình cứng đờ, anh ta không tin nổi nên lại kéo mạnh một lần nữa, vẫn không kéo được gối nhỏ.

"Mẹ kiếp..." Gân xanh nổi lên trên cổ anh xăm hình.

Anh ta bắt đầu làm côn đồ từ hồi cấp hai, ngày thường có thể chửi nhau với người khác ba tiếng không ngừng nghỉ. Nhưng bây giờ nhìn thấy thiếu niên nhíu mày, vừa ghét bỏ vừa ngoan ngoãn, anh xăm hình thực sự không chửi được.

Con hẻm yên tĩnh trong chốc lát, bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Cuối cùng, anh xăm hình không chịu nổi nữa, hung hăng chửi một câu thô tục.

"Chúng tôi đến để đánh nhau, mẹ kiếp mày đừng hòng chạy ra ngoài gọi cảnh sát." Anh xăm hình cảnh cáo.

Thấy gối nhỏ gật đầu, anh xăm hình buông tay, ngẩng cằm lên, bảo gối nhỏ cút sang chỗ Nguyên Tiềm.

Gối nhỏ vừa được tự do lập tức lùi lại một bước.

Cậu hít một hơi không khí trong lành, dùng một tay vuốt lại cổ áo nhăn nhúm, sau đó mới vòng qua anh xăm hình.

Đi qua bốn thanh niên, cậu bị một thanh niên đeo kính trông có vẻ nho nhã, lịch sự hung hăng va phải.

gối nhỏ không biết đây là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không có cảm giác gì, ngoan ngoãn đứng sau Nguyên Tiềm và những người khác.

Cậu không thể rời đi, chỉ có thể cố gắng hết sức tránh xa Lục Miên Chi.

***

Hai bên lại bắt đầu đối đầu.

Bên Nguyên Tiềm tuy ít người nhưng người nào cũng ung dung tự tại, người nào cũng lười biếng. Bên đối diện một mình căng thẳng, cuối cùng, một người đàn ông cạo trọc đầu bên đối diện lên tiếng trước.

"Tao không ngờ mày chỉ dẫn theo bạn bè đến đấy." Anh trọc nói chậm rãi, có vẻ hơi kiêng dè. Anh ta vỗ vai một thanh niên đeo kính bên cạnh, nói với Nguyên Tiềm: "Thế này nhé, chỉ cần mày theo bọn này đến bệnh viện xin lỗi cậu ấm nhà họ Trần..."

Thanh niên đeo kính ngẩng cằm lên hừ lạnh một tiếng.

Anh trọc lập tức bổ sung: "Để cậu Trần nhà nhà bọn này đấm một phát cho hả giận..."

Nguyên Tiềm như bắt chước thanh niên kia, cũng ngẩng cao cằm, hừ lạnh một tiếng.

Anh trọc dừng lại, quay đầu nhìn thanh niên được gọi là "Anh Trần."

"Nguyên Tiềm!" Thanh niên nhíu mày, dễ dàng bị Nguyên Tiềm chọc tức: "Em trai tôi lại vào viện rồi! Lần đầu tiên cậu đánh em trai tôi vào viện, cậu không đi thăm, không xin lỗi cũng được, còn…!"

Còn vào ngày xuất viện lại đánh em trai tôi vào viện tiếp.

Nghe đến "Đánh vào viện", gối nhỏ lập tức biết được lý do hai bên tụ tập ở đây.

Vài ngày trước, Nguyên Tiềm đã gọi điện cho Lục Miên Chi: Một tên khốn tên là Trần CHƯƠNG đã nhiều lần xúc phạm mẹ ruột của Nguyên Tiềm, sau đó Nguyên Tiềm đánh tên khốn đó vào viện luôn.