Trải qua vài sự kiện trước, Hoắc Chu càng thêm nhận thức rõ.
Úc Thời Nam ngẩng đầu, lông mi khẽ run.
Cậu biết, Hoắc Chu hiện tại không muốn nhìn cậu.
Buổi tối theo đuôi người ta vào phòng thay quần áo khả năng đã đυ.ng tới vấn đề Hoắc Chu phiền chán nhất.
Mặc dù cậu bởi vì không tìm thấy đường về ký túc xá mới biến khéo thành vụng, nhưng đứng ở góc độ của Hoắc Chu có lẽ đây chỉ là một trong vô vàn cái cớ để quấy rầy hắn.
“Trả cậu.” Úc Thời Nam đưa áo, “Tôi đi trước, chuyện đêm nay tôi xin lỗi.”
“…… Ồ.” Hoắc Chu nhận áo, “Cậu đi đâu? Không phải đã nói là tôi đưa cậu về à.”
“Không cần phiền như vậy, cảm ơn cậu.” Úc Thời Nam xoay người rời đi, “Bạn tôi sẽ đến đón tôi.”
Hoắc Chu không nhiều lời.
“Cốp ——”
Úc Thời Nam bị túm cho lảo đảo.
Cậu “shhh” một tiếng, sau đó ngậm chặt miệng.
Thật ra trầy da nói nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng, nhưng bởi vì miệng vết thương không xử lý kịp thời, cộng thêm huấn luyện cường độ lớn, nơi vốn nên ngừng chảy máu lại rướm máu.
Bình thường gặp tình huống này, Úc Thời Nam chỉ xử lý sơ qua.
Cậu dán hai miếng băng cá nhân, đây là thứ cậu lật tung cặp mới tìm được, lúc lấy ra nó đã dúm dó, cũng không biết còn tác dụng không.
Có điều ít nhất có còn hơn không.
Úc Thời Nam cho rằng có tác dụng tâm lý cũng là có tác dụng.
Hoắc Chu thuần thục ngồi xổm, không khách khí nắm cẳng chân cậu xoay vết thương lại: “Tư thế đi đường của cậu không đúng.”
Vốn chỉ hơi đau, bị Hoắc Chu nhéo như vậy Úc Thời Nam phải siết chặt nắm tay mới nhịn được.
“Cậu……”
“Cậu lạnh à?” Hoắc Chu cắt ngang.
Úc Thời Nam bị ngắt lời có chút hoang mang chớp mắt.
“Có lạnh không?” Hoắc Chu lặp lại.
“Cậu đang nói chuyện với tôi sao?” Úc Thời Nam chỉ vào mình.
“Nơi này còn người khác à?” Giọng điệu Hoắc Chu không vui.
“Nhưng mà……” Úc Thời Nam do dự, “Cậu vẫn luôn cúi đầu, tôi tưởng cậu đeo tai nghe Bluetooth, đang nói chuyện với người khác.”
Hoắc Chu tự biết đuối lý nên không dây dưa vấn đề này, hắn lần nữa khoác áo lên người Úc Thời Nam, sau đó nắm vai cậu, đẩy cậu qua một bên: “Đi ra kia chờ.”
“Ồ, được.” Úc Thời Nam rất ngoan.
Tuy không biết Hoắc Chu định làm gì, nhưng đây là cuộc nói chuyện dài nhất trong ngày hôm nay giữa bọn họ, vì thế tâm tình Úc Thời Nam thư thái không ít.
Suy cho cùng sống chung dưới một mái hiên, không có khả năng vĩnh viễn làm người xa lạ.
Nếu quan hệ quá căng thẳng…… cũng không có lợi cho an toàn của cậu.
Úc Thời Nam ngoan ngoãn ngồi ở bên kia khán đài.
Không đến một lát, Hoắc Chu xách cái túi nhỏ đi ra từ phòng thay quần áo.
Hắn ngồi xổm trước mặt Úc Thời Nam, động tác nhẹ nhàng đặt cái chân bị thương của Úc Thời Nam lên đầu gối mình.
Úc Thời Nam cứng đờ.
Đây là……
Muốn giúp cậu thoa thuốc sao?
Mặc dù bản thân cậu từng được rất nhiều người thoa thuốc, nhưng Úc Thời Nam chưa từng nghĩ tới, trong đó sẽ xuất hiện Hoắc Chu.
Đầu cậu trống rỗng trong nháy mắt, ngơ ngác nhìn đỉnh đầu Hoắc Chu đến quên cả thu chân.
Rất mềm.
Hoắc Chu tự dưng nghĩ đến lời Trần Thanh Phàn nói.
Hắn chậm rãi buông tay.
Cũng……
Rất mẫn cảm.
Hoắc Chu nhìn vệt đỏ rõ ràng kia.
Bốp ——
Hoắc Chu tự vả mình một cái trong lòng.
Không cần thiết như vậy chứ? Lúc này hắn còn miên man suy nghĩ?
Đây chỉ là cái chân nhân loại bị thương thôi.
Hoắc Chu điều chỉnh cảm xúc.
“Tự cậu làm đi.” Giọng hắn lạnh nhạt.
“Ồ, được.” Úc Thời Nam gật đầu.
Hoắc Chu vẫn là Hoắc Chu.
Úc Thời Nam thả lỏng.
Hoắc Chu đưa lưng về phía cậu dựa người vào lan can.
Ướm chừng thời gian đủ rồi, hắn xoay người, sau đó chỉ nhìn thấy vị thẳng nam đã xử lý xong vết thương đang chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn mình.
Hoắc Chu: “……”
Khó lòng phòng bị.