Cong Rồi? Tôi Còn Chưa Bẻ Đâu?

Chương 7: Ăn nhiều cho nhanh lớn

“Thế hả.” Úc Thời Nam ngẩng đầu.

Cậu đang đăng nhập vào hệ thống giáo vụ, gần tới thời gian kết thúc đăng ký môn học nên có rất nhiều người cùng vào, hệ thống load chậm, xoay vòng vòng mãi không chuyển trang.

Cố Sưởng cười khà khà.

Úc Thời Nam lẩm bẩm: “Điều kiện học bơi của trường không phải rất tốt sao, lý do vì đâu hàng năm đều không thể full lớp?”

“Nghe lời này của cậu kìa.” Trần Thanh Phàn vươn một ngón tay tới lắc lư, “Bơi lội của trường ta không phải xuất sắc dạng vừa, có thể thi đấu chuyên nghiệp luôn.”

Môn tự chọn quả nhiên chỉ còn lại bơi lội.

Úc Thời Nam có chút hụt hẫng.

“Giáo viên dậy bơi đang đứng ngay trước mặt cậu đó.” Trần Thanh Phàn chậm rì rì bổ sung.

“Vậy à.” Úc Thời Nam theo bản năng đáp lời.

…… Không đúng, từ đã!

Úc Thời Nam vừa mới đăng ký lớp học xong không khỏi sửng sốt.

Đứng ở ngay trước mặt cậu?

Úc Thời Nam ngơ ngác ngẩng đầu.

Không ngoài ý muốn đối diện với cặp mắt lạnh nhạt của Hoắc Chu.

Hoắc Chu?

Giảng viên bơi lội là cậu ta??

“Bớt lắm mồm sẽ chết sao.” Hoắc Chu không vui dùng khăn lau tóc, “Học kỳ 1 lão Lý xin nghỉ hai tuần, tôi chỉ dạy thay hai tiết.”

“Có gì khác nhau sao? Dù sao lão Lý chỉ phụ trách truyền dạy lý luận.” Cố Sưởng nhún vai, “Chờ đến lúc xuống nước, vẫn phải gọi cậu hỗ trợ.”

Hoắc Chu xách túi đồ tiện lợi trên bàn.

Nói đến chuyện này, hắn lại không vui.

Cũng không phải hắn trách lão Lý, tiết thể dục hầu hết đều là học sinh chuyên ngành, đa số đều là tay mơ, dạy không hết gọi hắn tới hỗ trợ hắn có thể hiểu.

Cái hắn không hiểu chính là đám gay cố ý không hiểu để mượn cơ hội tới gần hắn.

Thật buồn nôn.

Thật bẩn.

Hoắc Chu ăn cơm trong áp suất thấp.

“Cậu cũng chọn bơi lội sao?” Úc Thời Nam đặt hết hi vọng lên người Trần Thanh Phàn, dẫu sao Trần Thanh Phàn cũng trong đội bơi, có cậu ta tham gia cùng ít nhất sẽ đỡ xấu hổ.

“Tôi?” Trần Thanh Phàn chỉ vào mình, “Tôi phải học cùng bạn gái mình chứ.” Nói xong lại khoanh tay trước ngực, giọng điệu có chút vui sướиɠ khi người gặp họa, “Lão Hoắc không còn lựa chọn nào khác, so ra, bơi lội cũng không tồi, ít nhất nam nữ tách ra dạy riêng, nếu phải đối mặt thì sẽ……”

“Sẽ thế nào?” Úc Thời Nam thắc mắc.

“Đến lúc đó cậu sẽ biết.” Trần Thanh Phàn nén cười, nói xong lại ra vẻ thâm trầm thở dài, “Ai bảo người ta vừa đẹp vừa có vóc dáng tốt, thật là hâm mộ biết mấy.”

“Thật là, nằm mơ cũng muốn sống trong thân phận của Hoắc Chu một ngày.” Cố Sưởng thêm mắm thêm muối.

“Cạch ——”

Hoắc Chu bẻ gãy đũa.

“Không nói nữa không nói nữa.” Trần Thanh Phàn thấy có biến liền thôi.

Tính tình quả nhiên quá kém, đối đãi với bạn cùng phòng sớm chiều ở chung mà còn như vậy.

Úc Thời Nam chỉ nhìn thoáng qua rồi lại khẩn trương chuyển tầm mắt.

“Cậu mới tới chắc chưa quen với địa hình nơi này, đáng tiếc buổi chiều tôi phải đi hẹn hò, Cố Sưởng có tập huấn.” Trần Thanh Phàn dùng chân đá ghế của Hoắc Chu, “Này lão hoắc, cậu dẫn người ta ra ngoài đi dạo?”

Hoắc Chu chậm rì rì xoay người.

“Không cần không cần.” Úc Thời Nam vội vàng từ chối, “Tự tôi đi là được.”

“Vậy được rồi, dù sao hai cậu sắp xếp với nhau đi.” Trần Thanh Phàn nói xong lại xách túi đồ ăn vặt đặt lên bàn của Úc Thời Nam, sau đó vỗ đầu cậu, “Úc Úc chắc là nhỏ nhất trong số chúng ta nhỉ? Ăn nhiều chút cho mau lớn.”

Lại tới nữa.

Hoắc Chu nhíu mày.

Hình thức ở chung giữa thẳng nam chạm đến tới manh khu tri thức của Hoắc Chu.

“Cảm ơn.” Úc Thời Nam cười ôn hòa.

Hoặc nói chỉ là nghệ thuật sinh mệnh.