Thời Tiên ngây người ở đại học Z nguyên một năm chưa bao giờ mà cậu ngưng thắc mắc, sao trường học lại quy hoạch không hợp lý thế không biết.
Khu dạy học và khu sinh hoạt cách nhau xa xôi muôn trùng. Giữa tiết cuối cùng buổi sáng và tiết đầu tiên buổi chiều chỉ có một tiếng vừa nghỉ ngơi vừa ăn cơm, rất nhiều sinh viên không có đủ thời gian đi căng tin nên chỉ đành mua cơm hộp về lại giảng đường rồi ăn. Còn được đặt cái tên rất là oách “cơm học bá”.
Cơm trưa của Thời Tiên, chủ yếu là cơm hộp.
Nhưng giờ có Lục Diên Trì rồi, mọi thứ đã không giống trước nữa. Lục Diên Trì lại cưỡi xe đưa cậu về lại căng tin ăn cơm rồi lại chở cậu về lại khu dạy học.
Thời Tiên chỉ cần ôm eo Lục Diên Trì, anh sẽ chẳng quan tâm cậu làm gì phía sau, thế là cậu lại có thể tiếp tục ngồi trên yên sau nghe tiếng Anh.
Cả buổi chiều Lục Diên Trì cũng đi học cùng cậu, lại cung cấp cho cậu trái cây với sữa uống.
Đợi học xong hết các tiết của một ngày, hai người ăn cơm xong lại cùng tới tiệm đàn Hòe Tự.
Hôm nay xem như ngày đầu tiên Thời Tiên bắt đầu hoạt động trong ban nhạc Hòe Tự. Buổi tối cậu cũng không có lớp gia sư nên cứ hòa thuận vui vẻ cùng luyện tập vui vẻ với cả nhóm.
Thời gian luyện tập của ban nhạc Hòe Tự cố định từ 7 giờ đến 9 rưỡi tối, cứ tập 45 phút lại nghỉ ngơi 5 phút, thời gian chia thành 3 tiết học.
Thời Tiên cùng Lục Diên Trì ăn cơm tối xong thì qua đó liền, còn mười mấy phút nữa mới tới thời gian luyện tập.
Đúng lúc gặp nhân viên chuyển phát nhanh tới cửa lấy hàng, nhanh chóng dán tem lên kiện hàng rồi đóng gói tinh tươm xếp lên xe tải giao hàng.
Không sai, tiệm đàn Hòe Tự ngoài việc bán hàng trực tiếp còn bán hàng online nữa. Trên sàn Pinduoduo và Taobao đều có gian hàng, đôi lúc còn livestream quảng bá hàng hóa nữa.
Chỉ là… công việc kinh doanh khá là bận rộn.
Thời Tiên nhìn nhân viên ra ra vào vào đóng hàng, tò mò hỏi: “Đơn hàng online của các anh nhiều phết nhỉ, cảm giác đi đơn nhiều lắm ấy.”
Lục Diên Trì để Thời Tiên gia nhập ban nhạc đồng nghĩa như mở rộng toàn bộ sinh hoạt và vòng xã giao của mình với cậu. Thành viên ca sĩ chính của một ban nhạc hiển nhiên là phải hiểu biết một chút về ban nhạc của bọn họ, thậm chí là quá trình vận hành của cửa hàng. Anh giải thích: “Cửa hàng này dù online hay bán trực tiếp đều đã mở được hơn 1 năm rồi, xem như cửa hàng có tuổi, đương nhiên việc làm ăn cũng càng ngày càng tốt lên.”
Thời buổi này, sinh viên gây dựng sự nghiệp tương đương tự sát, nhưng tiệm đàn Hòe Tự lại hô mưa gọi gió.
Lục Diên Trì… rất biết kiếm tiền.
Đến cả mở cửa hàng thôi, anh cũng kiếm tiền rất giỏi.
Lưu Tranh thấy hai người qua đây đứng lên chào hỏi rồi cũng gia nhập nhóm tám chuyện. Cậu chàng với Lục Diên Trì là bạn nối khố, rất rõ ràng về tình hình nhà anh. Cậu chàng khen: “Nhà Trì Trì làm kinh doanh, từ nhỏ cậu ta đã mưa dầm thấm đất, cũng biết kinh doanh lắm.”
Lục Diên Trì nói thêm: “Mẹ tôi làm kinh doanh, tôi mở cửa hàng đương nhiên bà sẽ giới thiệu khách hàng mảng này cho tôi rồi. Tôi liên hệ với nhà máy hoặc hiệu buôn lấy hàng, chưa qua trung gian nên giá mà tôi nhập sẽ rất rẻ.”
“Thêm nữa, ban nhạc chúng ta cũng có chút danh tiếng nữa, bên Hàng Châu cũng có một ít fans và khán giả, trên B trạm với Douyin lâu lâu cũng đăng chút video hướng dẫn để thu hút thêm người xem về cửa hàng nữa.”
“Với cả vận may của tôi cũng khá tốt, tiệm đàn vừa mới trang trí xong thì học sinh cũng khai giảng, rất nhiều người gia nhập câu lạc bộ sẽ tới mua nhạc cụ. Giá bán của tiệm cũng rẻ nên cũng có chút danh tiếng trong giới học sinh. Sau khi tôi gia nhập hội sinh viên thì cũng quan hệ khá tốt với mấy trưởng câu lạc bộ. Người quen mà, ai đó có hỏi họ đi đâu mua nhạc cụ, bọn họ lại giới thiệu chút về cửa hàng của tôi.”
“Còn về shop online, lúc đó mới đăng ký gian hàng chưa bao lâu thì đúng ngày 11-11, cửa hàng đẩy hàng số lượng lớn ra nên doanh số tăng vọt, từ từ tình hình kinh doanh cũng càng ngày càng tốt hơn.”
Thời Tiên nghe anh nói thế cũng biết ngay. Cái gọi là có chút danh tiếng trong giới học sinh là bởi vì, Lục Diên Trì vừa mới lên đại học đã dựa vào gương mặt mà đạt danh hotboy trong trường nên có tiếng.
Tiệm đàn Hòe Tự của anh vừa mới mở, anh cũng thường xuyên chạy qua đây. Chẳng mấy chốc cả đại học Z đều biết, Lục Diên Trì là ông chủ của tiệm đàn Hòe Tự. Ca sĩ chính ban nhạc vừa mới nghỉ, ban nhạc không hoạt động nữa, anh mở cửa hàng để nuôi ban nhạc.
Có trai đẹp làm biển hiệu như thế, lại còn là một ông trùm xã giao, mọi người hóng chuyện cũng chạy qua ngó một cái, hỏi giá vài món đồ. Đệt, trai đẹp bán giá rẻ thế này, sẽ không bị lỗ vốn đấy chứ?
Anh buôn bán toàn giá học sinh sinh viên, rẻ bất ngờ, phục vụ còn rất chu đáo, chẳng mấy chốc mà cửa hàng làm ăn phát đạt.