Truyền nước xong từ bệnh viện về tới nhà cũng đã 3 giờ hơn rồi.
Đêm khuya ai cũng mệt mỏi, cho dù dọc đường đi Thời Tiên đã ngủ bù các kiểu. Về tới nhà, việc đầu tiên cậu làm chính là đi thay quần áo ngủ. Chờ cậu thay xong áo ngủ trèo lên giường thì phát hiện Lục Diên Trì vẫn chưa đi mà anh lại vội vàng cầm quần áo ngủ qua đây, còn thay ngay trước mặt cậu.
Não bộ vì sinh bệnh mà nhão như hồ của Thời Tiên cố sức hành động, gương mặt đẹp lại vẫn mê mang, cậu khó hiểu hỏi: “Anh làm gì thế?”
Lục Diên Trì cầm vạt áo ngắn tay màu đen vén lên trên kéo, eo thon từ từ lộ ra, kéo qua ngực, đi lên mặt, rồi cởi ra hoàn toàn. Anh nhìn chằm chằm Thời Tiên, nói năng đầy hùng hồn lý lẽ: “Tối nay ngủ cùng đi, cậu có chuyện gì thì có thể gọi tôi luôn!”
Thời Tiên đáp: “Thứ nhất, tôi mới từ bệnh viện về, không thể nào xảy ra chuyện gì được cả. Thứ hai, anh về phòng anh ngủ, có chuyện gì tôi vẫn có thể gọi anh được cả.”
Lục Diên Trì gạt đi ngay: “Thời Tiên, với tính cách của cậu, nếu không phải đúng lúc tôi bắt gặp bệnh viêm ruột thừa của cậu phát tác, kiểu gì cậu cũng không gọi tôi đâu. Giả sử có xảy ra chuyện gì thật, cậu thà gọi cho 120 chứ cũng không thèm gọi cho tôi. Nếu đã như thế, chẳng bằng tôi ngủ với cậu luôn, tiện thể trông chừng cậu.”
Thời Tiên không phản bác được. Cậu yêu thầm Lục Diên Trì là thật, nhưng theo bản năng, cậu luôn cảm thấy, dựa vào Lục Diên Trì chẳng bằng dựa vào chính mình cho rồi.
Lục Diên Trì thuận tay ném áo t-shirt lên ghế sô pha, sau đó bắt đầu cởi thắt lưng.
Thời Tiên nhăn nhăn mày, lễ phép mà dời đi mắt.
Lục Diên Trì thấy ánh mắt Thời Tiên né tránh, liếʍ liếʍ hàm răng, đê tiện trêu cậu một câu: “Xấu hổ hả?”
Trong từ điển nhân sinh của Thời Tiên làm gì có hai chữ “thẹn thùng”, cậu quay đầu lại, quanh minh chính đại bắt đầu nhìn Lục Diên Trì thay đồ.
Lục Diên Trì cười đến mức bả vai run rẩy.
Đại mỹ nhân lúc nào cũng phải ở cơ trên, khích một câu là đã cắn câu.
Lục Diên Trì vui xong rồi, lại bắt đầu cởi tiếp. Đại mỹ nhân muốn nhìn, anh liền cởi cho cậu nhìn, cũng có gì mà đâu mà phải ngại. Cậu có, tôi có, ai cũng có, đi nhà vệ sinh xả nước còn so lớn nhỏ bao lần. Lục Diên Trì vô cùng thản nhiên với cơ thể mình. Không phải chỉ cởi cái quần thôi sao, chơi bóng rổ cũng chỉ thế chứ mấy.
Chỉ là, thoát rồi thoát, anh bắt đầu phát hiện ánh mắt mỹ nhân càng ngày càng u ám, cứ như tia X-quang, miêu tả từng tấc thước trên cơ thể anh vậy.
Hơi thởi Lục Diên Trì hơi loạn, tà hỏa từ thân dưới xộc lên, chẳng hiểu sao bản thân lại xao động.
Thời Tiên là người có bản lĩnh, nếu cậu mà muốn câu ai thì có thể câu đến chỗ mẫn cảm nhất của người kia.
Khi Thời Tiên bắt đầu nghiêm túc nhìn anh thay quần áo, tí nữa thì Lục Diên Trì đã có phản ứng rồi.
Nhưng mà, lời nói thì cũng đã nói rồi, chỉ có thể tiếp tục thôi. Lục Diên Trì không quản tâm tình nhộn nhạo kia nữa, từng bước cởϊ qυầи áo ra, ném lên lưng ghế.
Thời Tiên ngả ngớn huýt sáo: “Dáng người không tệ nhỉ.”
Lục Diên Trì: “….”
Đệt! da^ʍ vãi chưởng rồi.
Ánh mắt Thời Tiên chỉ đơn thuần là thưởng thức, cũng thể hiện rõ cảm giác thỏa mãn từ trong nội tâm khi bản thân mình được nhìn thấy cảnh đẹp ý vui.
Trai đẹp thoát y vốn đã tự mình mang theo nét gợi cảm rồi.
Lục Diên Trì lại còn là nam thần đại học Z công nhận lâu nay, lưng thẳng tắp, chân dài mịn màng. Lúc mặc quần áo không nhìn ra, vừa cởi đồ một cái, vai rộng, eo thon chân dài, cơ ngực cơ bụng trưng bày ra hết. Chiếc quần đùi kia cũng không phải loại bó sát nhưng vẫn có thể nhìn ra kích thước đồ sộ của bé Lục Diên Trì.
Chẳng qua, nửa đêm nửa hôm nhìn thấy nam thần mình thầm yêu bao lâu làm trò thoát y trước mặt mình như thế, Thời Tiên ngửi được hơi thở nguy hiểm đang nhen nhóm. Thực ra cậu không lo lắng Lục Diên Trì, mà đang lo lắng cho mình thôi.
Lúc này trong đầu Lục Diên Trì chỉ toàn là hình ảnh cậu trói Lục Diên Trì lại rồi thế này rồi lại thế kia với anh thôi.
Dù sao thì cậu cũng đang bị bệnh mà, lí trí lúc này còn yếu ớt hơn cả giấy vệ sinh ấy chớ.
Cậu sợ mình trong lúc thần chí không rõ thú tính quá độ lại làm ra chuyện gì phạm pháp với Lục Diên Trì mất.
Lục Diên Trì bị người chọc ghẹo một hồi cũng không tức giận gì. Dù sao thì lúc nào anh với đại mỹ nhân chả như thế, đùa cợt trêu chọc nhau cũng vui lắm mà. Sau đó anh thay đồ ngủ cho mình rồi cũng trèo lên giường luôn.
Thời Tiên cảm nhận được nửa giường còn lại trũng xuống, lông mi vừa dài vừa cong run rẩy. Có những lúc Lục Diên Trì rất dễ nói chuyện, nhưng có những lúc anh lại cực kỳ cố chấp. Lục Diên Trì hạ quyết tâm ngủ ở đây, nhìn dang vẻ, Thời Tiên biết là khuyên không nổi rồi.
Thời Tiên cũng không phí công tốn sức nữa, chỉ yên lặng nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Rất nhanh, hương gỗ thanh đạm dễ ngửi tràn vào xoang mũi. Không biết là trai đẹp học viện mỹ thuật quen dùng nước hoa hay là mùi sữa tắm nữa. Có khi nào là mùi cơ thể trời sinh của anh không nhỉ.
Thời Tiên không hề thấy phản cảm, ngược lại cậu thấy mùi hương này thực gợi cảm quyến rũ, làm người khác nhịn không được mà muốn chôn đầu vào ngực anh hít hà.
Ý niệm tà ác đó vừa lóe lên, Thời Tiên đã cảm thấy mình khó lòng mà ngủ được rồi.
Cậu vặn vẹo cơ thể, đưa lưng về phía Lục Diên Trì.
Cậu không muốn nhìn nửa thân trên trần trụi của nam thần, cũng không muốn ngửi mùi hương từ nam thần.
Lục Diên Trì cũng nằm xuống theo, liếc mắt một cái thấy Thời Tiên xoay người, để lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn. Da Thời Tiên thiên trắng lạnh, lông tơ cũng rất mảnh, tóc trên đó cũng thưa thớt, quyến rũ lạ kỳ. Chẳng hiểu sao anh lại bị câu cho ngứa ngáy, dùng tay nhéo cổ cậu một chút, cảm giác non mềm tựa ngọc.
Giọng Lục Diên Trì khàn khàn: “Giờ cũng đang ở cùng cậu đây.”
Sau cổ Thời Tiên bị bàn tay to lớn ấm áp nhéo nhéo, cơ thể không khống chế được mà run lên, cậu căng thẳng che dấu trạng thái không bình thường, cố làm ra vẻ không thèm để ý, nói: “Gì cơ?”
Lục Diên Trì giải thích: “Từ bỏ thói quen ngày thường, bình thường tôi hay ngủ nude.”
Khóe môi Thời Tiên nhúc nhích: “Tôi cảm ơn anh quá! Lúc lên giường tôi còn nhớ chừa lại cái quần ngủ.”
Cậu dừng một chút lại nói tiếp: “Có điều, anh cũng không cần phải khách sáo với tôi đâu, anh có thể ngủ nude trên giường tôi cũng được ạ.”
Lục Diên Trì: “….”
Không phải đối thủ, chuồn chuồn thôi.
Sau khi Lục Diên Trì lên giường đã điều chỉnh điều hòa cao lên hai độ, lại giũ chăn ra, đắp lên người cho Thời Tiên xong mới tắt đèn ngủ đi: “Cậu ngủ sớm đi!”
Thời Tiên lễ phép đáp: “Ừm, anh cũng thế.”
Mặc dù miệng nói thế, nhưng trong đầu Thời Tiên toàn là cảnh “cùng chung chăn gối” với Lục Diên Trì, vừa mới lạ vừa mập mở.
Cậu vốn nghĩ mình sẽ mất ngủ tới tận hừng đông, nhưng cảm giác phấn khích ban đầu qua đi, lại cũng chỉ như thế.
Đồng hồ sinh học cộng thêm cảm giác buồn ngủ nhanh chóng đánh bại cậu, chẳng mấy tí mà Thời Tiên đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Trái lại Lục Diên Trì lại mở mắt thao láo. Cảm nhận được người bên gối đã hô hấp đều đặn, còn anh thì lại mở bừng mắt giữa đêm tối mịt mùng.
Lục Diên Trì gác tay lên trán, nhớ tới hình ảnh trước đó không lâu mình lấy tay niết cổ người ta, cứ ẩn ẩn cảm thấy mình không bình thường.
Dường như anh, rất thèm khát da thịt Thời Tiên vậy, cứ nhịn không được mà muốn tới gần, muốn trêu đùa, muốn thân mật, muốn dính vào…
Là anh xảy ra chuyện gì sao?
Lục Diên Trì căn cứ theo nguyên tắc “lỗi tại người, mình vô can” mà đem cái nồi này úp cho Thời Tiên luôn.
Nhất định là do Thời Tiên quá mức kinh tài kinh tài tuyệt diễm.
Anh sao chống cự được linh hồn ưu tú ấy chớ.