Lúc này, môi Thời Tiên chồm qua luôn, cách mặt Lục Diên Trì chừng khoảng 1 cen-ti-met.
Khoảng cách vô cùng gần, gần tới mức Thời Tiên có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Lục Diên Trì phả lên gáy cậu.
Nhưng cuối cùng cậu không tiến thêm một bước nào nữa.
Chỉ…. Dọa anh một chút thôi.
Đúng là cậu đang thả câu Lục Diên Trì thật, nhưng lại luôn duy trì cảm giác đúng mực, cố gắng gồng mình làm một thẳng nam chân chính sống chung với Lục Diên Trì.
Anh muốn bẻ cong Lục Diên Trì nhưng tuyệt sẽ không long trọng tuyên bố cho anh biết, vì anh mà cậu đã cong thành nhang muỗi rồi, anh cũng phải làm nhang muỗi cùng đi đâu.
Mâu thuẫn phết nhỉ.
Nhưng mà kệ thây nó thôi!
Lục Diên Trì chỉ cảm thấy Thời Tiên cách mình thật gần, gần tới mức anh còn ngửi được mùi anh đào thoang thoảng trên người cậu. Hơi thở của anh cũng vì thế mà trở nên dồn dập nặng nề hơn.
Trong nháy mắt đó, anh đã hiểu được điều mà Thời Tiên ám chỉ là gì.
“Như thế này mà cũng tính là hôn à? Như này mới gọi là hôn này.”
Đương nhiên, cuối cùng người đẹp vẫn không hôn anh thật.
Da^ʍ ngược lại thì được nhưng tuyệt nhiên không vùi bản thân mình vào trong đó.
Suy nghĩ Lục Diên Trì bay tán loạn lung tung, lúc tỉnh táo lại, anh nhếch mặt tới môi Thời Tiên hơn nữa.
Chỉ lướt nhẹ một tháng, cánh môi Thời Tiên liền dán lên mặt Lục Diên Trì.
Hôn được rồi.
Lục Diên Trì liếʍ môi cười, nói thẳng đuột nửa câu còn lại Thời Tiên chưa nói ra: “Lúc này mới gọi là hôn nhỉ!”
Thời Tiên: “…”
Tên chó này.
Đầu Thời Tiên hơi ngửa về sau, lùi về khoảng cách an toàn.
Nơi ban công, trong ánh sáng tối tăm, cậu lẳng lặng đối diện với Lục Diên Trì.
Có một vài lúc, bạn không thể không thừa nhận, thẳng nam mà đã da^ʍ lên, sẽ không còn chuyện gì là khác người cả.
Ở Lục Diên Trì, không bao giờ anh ý thưc về ranh giới như cậu đươc, đàn ông da^ʍ lên rồi, đúng là vô pháp vô thiên, cũng không sợ lật xe.
Thời Tiên muốn đánh trả một chút thì di động lại rung lên. Cậu bất đắc dĩ đành xoay người đi, tiếp tục lên lớp giảng dạy cho học sinh của mình.
Lục Diên Trì nhìn bóng lưng mảnh khảnh mỏng manh của Thời Tiên, bàn tay sờ sờ chỗ được Thời Tiên hôn xuống, ánh mắt đào hoa ánh lên ý cười tự mãn.
Tràng giao phong với người đẹp lần này, anh dẹo thắng được một màn, không dễ tí nào mà.
Lục Diên Trì cũng đuổi theo Thời Tiên bước vào nhà. Lúc này trong đầu anh chỉ toàn là trận giao tranh mây gió mù mịt mới rồi ngoài ban công. Rồi bản thân anh còn không khỏi nghĩ: Giang Ân chán thật chớ, nhìn anh em đi này, mới quen có một ngày thôi, không chỉ đút được anh đào, mà còn được hôn một cái nữa đó.
9 giờ tối, Thời Tiên kết thúc buổi học ngày hôm nay, chuẩn bị đi về.
Đương nhiên đi cùng Lục Diên Trì.
Hai người đi thang máy xuống lầu, Thời Tiên ấn tầng một, Lục Diên Trì lại ấn thẳng xuống tầng hầm G1, nói: “Về cùng luôn đi, tôi lái xe qua đây rồi.”
Bài vở Thời Tiên luôn chuẩn bị đầy đủ lắm, đương nhiên biết ngoài đi bộ ra thì Lục Diên Trì thường hay lái con BMW, thậm chí cậu còn từng nhìn thấy con xe hơi màu bạc này rồi.
Với hoàn cảnh của Thời Tiên, BBA đã được xem như tồn tại siếu phàm rồi, nhưng với người như Lục Diên Trì, đi BMW còn xem là khiêm tốn ấy chứ. Quà sinh nhật năm 18 tuổi của anh, quà sinh nhật là một chiếc Ferrari, Farari thì rêu rao quá, nên Lục Diên Trì cũng không thường lái nhiều.
Lúc này, Lục Diên Trì lại đề nghị cùng về, đương nhiên Thời Tiên cũng không sĩ diện mà từ chối. Quan hệ giữa người với người ấy mà, phải có qua có lại. Vốn tiện đường nên Lục Diên Trì mới nói thế, nếu từ chối thì lại đẩy người ra kha quá.
Hơn nữa, đây còn là kế hoạch của Thời Tiên mà.
Thời Tiên lễ phép nói cảm ơn: “Được, cảm ơn anh!”
Lục Diên Trì lại thấy buồn cười, nói: “Cậu khách sáo vậy.”
Thang máy nhanh chóng đi xuống, hai người cũng không nhắc tới chuyện mập mờ ở ban công lúc mới rồi.
Lục Diên Trì thật sự cảm thấy hôn một cái cũng chẳng sao cả. Thời Tiên vốn là mỹ nhân nổi tiếng của đại học Z, ai mà không muốn dính dính với người đẹp chứ.
Thời Tiên biết đức hạnh của Lục Diên Trì, cũng không để trong lòng. Còn bản thân cậu, còn lâu cậu mới đỏ mặt vì chạm vào người ta một cái đâu. Làm gì có chuyện lướt qua một cái mà tim đập loạn xạ chứ.
Cũng may không khí cũng không đóng băng được bao lâu, Lục Diên Trì lại tìm chuyện bắt đầu tám với Thời Tiên: “Sao cậu lại chọn đi gia sư đàn dương cầm thế? Tôi cứ nghĩ cậu sẽ chọn dạy toán hoặc tiếng anh đại loại thế cơ.
Thời Tiên thờ ơ đáp: “Dạy đàn dương cầm lương càng cao hơn.”
Lục Diên Trì lại ngơ ra, cười rộ lên: “Thành thật vậy á?”
Với giá thị trường việc gia sư bây giờ, nếu như dạy toán hoăc dạy tiếng anh, cùng lắm lương cũng chỉ có 300 tệ. Nhưng nếu Thời Tiên chọn dạy dương cầm, cậu có thể kiếm được 500 tệ một tiếng.
Nếu đã muốn kiếm tiền, sao lại không kiếm cái gì nhiều tí.
Đương nhiên cậu cũng có ít tâm tư, mà cái tâm tư này chẳng qua cũng chỉ là muốn xuất hiện công khai trước mặt Lục Diên Trì thôi.
Nhưng Thời Tiên lại đưa ra lý do khác: “Có điều, làm gia sư dương cầm cũng có thể giúp tôi có thể chạm vào cây đàn tốt.”
Lục Diên Trì kinh ngạc hỏi: “Thế trước kia cậu luyện dương cầm kiểu gì? Tôi nghe bảo cậu chưa thi lấy bằng nhưng đàn cũng giỏi lắm mà.”
Từ lúc 4 tuổi Thời Tiên đã bắt đầu đặt nền móng cho việc học đàn dương cầm, cậu theo học một giáo viên chuyện nghiệp. Cậu đáp lời anh: “Lúc học cấp ba thì dùng đàn dương cầm điện, bây giờ ở câu lạc bộ ghi ta cũng có một chiếc đàn dương cầm.”
Lục Diên Trì gật gù ra chiều đã hiểu. Nhìn Thời Tiên đi, bạn có thể thấy ngay năng lượng hoang dã bồng bột toát ra từ trên người cậu.
Vào lúc bản thân cậu muốn làm chuyện gì, cả thế giới này đều không thể cản trở được.
Gia cảnh Thời Tiên có thể nói là thanh bần nhưng cậu vẫn chơi đàn dương cầm rất giỏi. Giấy chứng nhận cấp 10 gì đó, vốn cậu chẳng muốn thi nhưng dựa vào kỹ thuật thực chiến mà cũng kiểm được hơn mười nghìn tệ tiền lương gia sư.
Đột nhiên Lục Diên Trì cảm thấy, anh rất khó thuyết phục Thời Tiên gia nhập band đảm đương vai trò giọng ca chính.