Lục Diên Trì nhìn về phía phòng khách, liếc mắt một cái đã thấy Thời Tiên đang ngồi trước đàn dương cầm đen trắng.
Thời Tiên như có giác quan thứ sáu, nghiêng đầu nhìn qua.
Bốn mắt chạm nhau, đột nhiên trái tim Thời Tiên loạn một giây.
Trùng hợp phết nhỉ.
Nhưng cũng không tính là trùng hợp lắm.
Cậu làm gia sư cho Giang Ân cả một năm trời mới chạm mặt Lục Diên Trì ở nhà Giang Ân một lần.
Nhóc Lolita vẫn luôn chú ý tới thầy Giờ nhà mình, thấy thầy đang nhìn ai đó cũng đi theo nhìn qua. Sau đó, cô nhóc thấy anh nhà mình, đáy mắt long lanh hẳn lên. Cô nhóc chạy chậm qua, vui vẻ chào hỏi: “Anh ơi, anh à, sao anh lại tới đây thế?”
Lục Diên Trì “haiz” một tiếng, nhấc bổng nhóc con lên, thơm lên má cô nhóc một cái, nói bang quơ: “Tối nay không tập, qua đây xem thế nào.”
Nhóc loli cười cần ngọt ngào hơn, bảo: “Sao anh không báo trước cho em với mẹ thế.”
Lục Diên Trì không trả lời, chỉ nhìn về phía Thời Tiên đang ngồi trước đàn dương cầm, dò hỏi: “Đây là “thầy Thời” kia phải không?”
Bé loli gật gật đầu, vô cùng kiêu ngạo cùng tự hào về thầy thời của mình, nhóc con kề sát vành tai Lục Diên Trì, thì thầm: “Đẹp trai nhở?”
Lục Diên Trì cười một tiếng, bảo: “Siêu đẹp trai.”
Ánh mắt nhóc con càng thêm kiêu ngạo đắc ý, nhưng ngay sau đó lại thở dài tiếc nuối: “Nhưng mà lạnh lùng quá.”
Lục Diên Trì khó hiểu “hừm?” một tiếng.
Giọng loli vừa mềm vừa ngọt lại còn chút ai oán: “Mỗi lần em đút thầy ăn trái cây, chẳng bao giờ thầy ăn cả. Hơn nữa, trước giờ thầy ấy cũng chẳng thơm em lần nào, em cũng chưa được thơm thầy ấy bao giờ đâu.”
Lục Diên Trì nhịn không được bật cười, không biết phải an ủi như thế nào nữa.
Nhóc con lanh chanh bổ thêm một câu: “Nhưng mà cũng hiểu được thôi, dù sao cũng đẹp trai thế cơ mà.”
Rồi cô nhóc dừng một lúc, không khỏi nuối tiếc bảo: “Không biết ai có thể đút thầy ấy ăn anh đào, hôn được một cái nhỉ.”
Lục Diên Trì không lên tiếng.
Câu hỏi này, không chỉ mỗi nhóc con tò mò, toàn bộ đại học Z cũng đang tò mò lắm đây.
Di động Thời Tiên đột nhiên rung lên một hồi.
Thời gian nghỉ ngơi 5 phút đã hết, Thời Tiên nhẹ nhàng nhắc nhở: “Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, vào học nào.”
Mặc dù khó khăn lắm cô nhóc mới gặp được anh mình nhưng học hành thì vẫn phải học. Thời Tiên luôn cảm thấy trẻ con cần phải rèn được thói quen học tập, không thể vì bất cứ nguyên nhân gì mà phân tâm được.
Kết quả là, vừa hết giờ nghỉ, nhóc loli đã bị gọi đi học ngay.
Nhóc con lặng lẽ làm mặt quỷ với anh mình, ra chiều muốn bảo “Thầy Thời dữ ghê luôn.”
Lục Diên Trì nhìn cô em họ đáng yêu hoạt bát, cười nói: “Đi học trước đi đã.”
Giang Ân gật gật đầu: “Vâng ạ.”
Lục Diên Trì ôm cô nhóc qua đó luôn, đặt lên ghế đàn, bảo cô nhóc mau học đàn với Thời Tiên trước đi.
Bên kia, Lâm Thư Nhàn biết được tin Lục Diên Trì qua đây từ chỗ cô giúp việc, đương nhiên là tới phòng khách đón tiếp cháu ngoại luôn.
Lục Diên Trì thấy dì nhỏ nhà mình đi ra cũng tới đón luôn, nhỏ giọng gọi một tiếng “dì nhỏ.”
Lâm Thư Nhàn kinh ngạc nói: “Ơ, Trì Trì, sao cháu lại tới đây? Còn không báo trước tiếng nào nữa? Phải rồi, cháu đã ăn cơm chưa?”
Lục Diên Trì đáp: “Cháu ăn lâu rồi ạ, tối nay band không tập luyện, lại thấy dì gửi ảnh vào trong nhóm, nên chạy qua đây xem Thời Tiên một chút ạ.”
Lâm Thư Nhàn có hơi sửng sốt nhưng rất nhanh đã nghĩ thông, nói: “Cũng phải thôi, cháu với cậu ấy cùng trường, chắc chắn biết nhau rồi.”
Nhắc tới đây, hai mắt đào hoa của Lục Diên Trì cười cong cong: “Hôm qua mới biết đấy ạ.”
Lâm Thư Nhàn “hả?” một tiếng.
Lục Diên Trì cười cười, giải thích: “Năm hai cậu ấy mới ra ngoài thuê trọ, cháu nghĩ phòng cháu không ở cũng để không, nên cho cậu ấy thuê rồi. Vì thế tới hôm qua mới xem như chính thức quen biết. Có điều cậu ấy nổi tiếng ở trường cháu lắm. Năm nhất cháu đã nghe về cậu ấy rồi. Hè này còn nghe Ân Ân suốt ngày nhắc “Thầy Thời của em” nên cũng đoán được đại khái.”
Lâm Thư Nhàn nghe thế, không khỏi cảm khái: “Cậu ấy là gia sư em cháu, giờ lại ở cùng nhà với cháu, hai đứa có duyên ghê ấy.”
Mắt đào hao của Lục Diên Trì nhấp nháy, nhẹ giọng đáp một câu: “Cũng không được xem là có duyên lắm ạ.”
Lâm Thư Nhàn khó hiểu, nhướng nhướng mày.
Lục Diên Trì nghĩ lại, Thời Tiên là bạn cùng phòng với em họ Lục Dư Ninh nhà mình, còn làm gia sư cho em họ mình suốt một năm. Vậy mà, tới tận hôm qua hai người mới chính thức biết nhau, thật là không tính có duyên cho lắm. Ngay cả việc ở chung nhà anh cũng phải thông qua em họ Lục Dư Ninh mà cưỡng cầu được.
Có điều, mấy thứ quanh co này Lục Diên Trì sẽ không nói cho dì nhỏ nhà mình, chỉ đổi đề tài nói sang chuyện khác.
Lục Diên Trì xem như đứa cháu lớn nhất của ông bà ngoại, tính cách anh vốn tốt, từ nhỏ đã biết chăm sóc người khác, lúc nào cũng là áo bông tri kỷ của ông bà. Trước khi Giang Ân ra đời, anh luôn giành vị trí số một trong lòng các vị trưởng bối. Quan hệ của anh với dì nhỏ dượng nhỏ cũng tốt, không bao giờ cảm thấy tẻ ngắt mỗi khi gặp nhau.
Thời gian 25 phút lại trôi qua rất nhanh, đã đến lúc nhóc loli được nghỉ.
Giang Ân học xong một tiết dương cầm thì chạy đi tìm anh mình ngay.
Thời Tiên cũng nhân lúc này nghỉ ngơi một chút. Tính cách cậu trời sinh lạnh nhạt, bản thân cũng thấy tự nhiên đi tham gia vào chuyện nhà người ta thì không hay lắm, thế là cậu đi ra ban công hít thở không khí.