Trốn Không Thoát Tình Yêu Của Bệnh Kiều

Chương 12: Bệnh tâm thần

Qua một cuối tuần dài, Hòa Ương ôm hai quầng thâm mắt to tướng đến trường.

“Cậu tối qua làm gì đấy?” – Lý Khả Hân ngạc nhiên hỏi.

Hòa Ương chìa tay ra: “Cho tớ mượn bài tập xem một chút.”

Lý Khả Hân tiện tay đưa qua, thấy cô không phải xem đáp án mà đang điên cuồng lấp kín những khoảng trống trong bài, càng thêm kinh ngạc: “Cậu... Cậu không làm bài tập thật á? Trời ơi, cậu không phải phát sốt đến mụ mị đầu óc rồi đấy chứ? Thành tích cậu dạo này tụt dốc đến thế cơ mà. Cuối tuần cậu rốt cuộc làm gì vậy?”

Hòa Ương đại khái tìm đại một cái cớ đối phó, làm xong bài tập mới thở phào nhẹ nhõm. Cô dùng sách vở che mặt, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài kia là bóng cây sum suê, nắng sớm len qua từng kẽ lá.

Trong đáy mắt cô phản chiếu ánh sáng lấp lánh, khẽ nheo mắt lại. Hà Thành bỗng xuất hiện trên con đường bên ngoài cửa sổ, cậu mặc đồng phục chỉnh tề, dáng người cao ráo như bạch dương, mái tóc đen che đi hàng chân mày nhưng vẫn lờ mờ thấy được đường nét gương mặt sắc sảo và bờ môi mím lại, nhẹ nhàng nhếch lên một độ cong dịu dàng.

Bước chân cậu đều đặn, chậm rãi tiến vào khu giảng đường, rồi khuất bóng sau hành lang.

Hòa Ương bất giác thở dài đầy phiền muộn.

Cô không thể giả vờ như không biết kết cục của Hà Thành, càng không thể làm ngơ trước hiện tại. Nếu họ chỉ là người dưng thì thôi, đằng này cả hai từng quen biết, từng giúp đỡ nhau.

Nhưng... dù hiểu được đôi chút về Hà Thành, cô làm sao dám chắc những việc mình làm thật sự có thể giúp được cậu ấy?

Cuối tuần rồi, cô đã tranh thủ xem lại mấy bộ tiểu thuyết và phim còn lưu trong điện thoại. Trong đó, những câu chuyện xuyên không, trọng sinh, cứu vớt... chẳng mấy khi thoát khỏi một khuôn mẫu: cứu chữa nam chính có thân thế bi thảm.

Hà Thành có thân thế bi thảm không? Cha mẹ đều đã mất, nghe thì rất bi ai. Nhưng cậu còn có một người anh, lại có thể phát triển gia nghiệp lớn mạnh. Giờ cậu không thiếu thốn gì, ở biệt thự rộng rãi, cuộc sống xem ra cũng khá thoải mái.

Thân thế không bi đát thì đành phải nghĩ từ hướng khác. Học lực của cậu xuất sắc, được thầy cô quý trọng, bạn bè thì ngưỡng mộ, cũng không đến mức như những nhân vật nam chính cô độc thường thấy trong tiểu thuyết.

Chỉ còn lại một khả năng – bệnh tình?

Theo những gì Hòa Ương biết, Hà Thành phát bệnh sau cú sốc mất cha mẹ lúc mười tuổi, từ đó thể trạng yếu đi rõ rệt. Trong một năm, cậu chỉ đến trường được vài tháng.

Hiện tại bệnh tình vẫn chưa có dấu hiệu chuyển biến tốt, có vẻ còn rất nghiêm trọng. Riêng chuyện cô tận mắt thấy cậu uống thuốc cũng không ít lần, trước đó còn vì gặp mưa mà sốt suốt cả đêm...

Nhưng bệnh tật thì... Hòa Ương thật sự bó tay. Cô đâu phải bác sĩ, có muốn giúp cũng không biết giúp thế nào.

Kết thúc tiết tự học buổi sáng, Hòa Ương lượn một vòng trước cửa lớp Nhất Ban.

Hà Thành thân hình cao ráo, ngồi dãy sau cùng, sống lưng thẳng tắp, cầm bút chăm chú viết gì đó. Bên cạnh là bạn cùng bàn – một nữ sinh đang nghiêng người nói gì đó với cậu.

Hà Thành như không nghe thấy, chỉ càng ngồi thẳng người, hàng lông mày hiếm khi chau lại, thoáng mang theo vẻ lạnh lẽo lướt qua gương mặt.

Hòa Ương cứ thế nhìn cậu chằm chằm đến ngây người.

Ban đầu cô chỉ định lén nhìn một chút, nào ngờ cửa lớp Nhất Ban cũng tụ tập không ít nữ sinh – một số mượn cớ trao đổi bài học để tiếp cận Hà Thành, số còn lại thì đơn thuần là muốn nhìn lén cậu.

Nhờ những người đó che chắn, hành động của Hòa Ương trở nên không quá đáng chú ý.

Mấy ngày liền Hòa Ương cứ hết tiết này đến tiết khác lại đi ngang lớp Nhất Ban, đến mức Lý Khả Hân cũng phải nhận ra có gì đó không bình thường.

“Cậu cứ lượn lờ bên Nhất Ban làm gì thế?”

“Không có gì đâu.”

“Nói thật đi, đừng giấu mình.”

“Được rồi, mình… mình đi… nhìn Hà Thành một chút.”

Lý Khả Hân vốn đang gục đầu trên bàn lơ mơ sắp ngủ, nghe đến đây thì như ngửi thấy mùi thịt nướng đầu ngõ, lập tức tỉnh táo, mắt sáng rỡ: “Có biến rồi nha!”

Hòa Ương bèn kể lại mọi chuyện xảy ra mấy ngày gần đây.

Lý Khả Hân như bừng tỉnh ngộ: “Vậy là… cậu thích cậu ta à?”

Hòa Ương vội vàng lắc đầu: “Không không không có. Sao có thể chứ? Mình chỉ là thấy tội nghiệp cho cậu ấy thôi. Dù chưa rõ sau này tại sao cậu ấy lại… nhưng nghĩ đến việc hai đứa từng có chút giao tiếp, mà cậu ấy lại là người ấm áp và tốt bụng như vậy, thì thật sự… có chút đau lòng.”

“Không phải thì tốt rồi,” Lý Khả Hân ghé sát tai Hòa Ương, hạ giọng thì thầm, “Cậu biết tính mình mà, mình chẳng có sức đề kháng với trai đẹp, trước giờ cũng hay nói tốt cho Hà Thành. Nhưng đó là vì ngoại hình thôi, chứ nếu nói đến con người… Ương ơi, cậu nên tránh xa cậu ta một chút.”

“Tại sao?”

“Ừm… chuyện này cậu đừng kể với ai đấy nhé.”

Hòa Ương gật đầu.

“Chuyện này mình nghe từ Dao Dao. Dao Dao thân với Triệu Miểu, mà Triệu Miểu với Hà Thành đều là chuyển từ thành phố A đến, nên cũng biết vài chuyện tụi mình không biết. Chuyện là… Hà Thành hình như mắc bệnh tâm thần di truyền trong gia đình. Nhất Ban cũng có nhiều người thấy cậu ta uống thuốc, nghe nói cậu ấy chuyển về Dương Quỳ học là vì hồi ở trường cũ, phát bệnh làm bị thương người khác, nên mới phải chuyển đi…”

“Trên TV hay chiếu mấy người bị bệnh kiểu đó là mất lý trí, la hét om sòm là nhẹ, có người còn giống thú hoang, lao vào cắn người…”

Hòa Ương cắt ngang lời cô: “Những chuyện đó chỉ là lời đồn thôi.”

Lý Khả Hân chần chừ: “Là đồn thật, nhưng không có lửa sao có khói? Thành phố A là đô thị lớn, giáo viên giỏi hơn Dương Quỳ nhiều. Nếu không phải không thể ở lại đó nữa, thì sao phải chuyển về đây?”

Hòa Ương dù gì cũng từng trải hơn Lý Khả Hân vài năm, vừa nghe đến hai chữ “tâm thần” cũng hơi giật mình, bởi bản năng ai cũng sẽ nghĩ đến những người bất chợt nổi điên. Nhưng khi còn học đại học, cô từng học môn về sức khỏe tâm lý, tuy không chuyên sâu nhưng cũng hiểu ít nhiều.

“Cho dù đúng là có bệnh tâm thần di truyền, thì nó cũng như bị cảm cúm thôi, đều là bệnh, có bệnh thì phải uống thuốc. Mình thấy bàn tán sau lưng người ta như vậy… không hay chút nào.”

Lý Khả Hân gật gù: “Cậu nói cũng đúng… Mà thật ra chuyện này đâu phải mình đồn lên, Dao Dao nói sao mình kể lại vậy…”

Hòa Ương không nói thêm gì nữa. Trong đầu cô bất giác hiện lên khuôn mặt tái nhợt của Hà Thành, cùng nét cười luôn lặng lẽ nở nơi khóe môi cậu. Nụ cười ấy, dịu dàng còn hơn gió xuân, sáng trong còn hơn ánh trăng. Bên tai cô, như vẫn vang lên giọng nói nhẹ nhàng hôm nào của Hà Thành—

“Anh muốn…”

Anh muốn điều gì…?

Tim Hòa Ương chợt đập nhanh không hiểu lý do.

Trên trang giấy trắng, chi chít là chữ viết của Hòa Ương. Trường Dương Quỳ không quá nghiêm về đồng phục, nhiều học sinh vì thích ăn diện nên thường mặc đồ thường. Chỉ riêng Hà Thành, từ lớp 10 đến tận lớp 12, luôn nghiêm túc mặc đồng phục đầy đủ.

Chiếc áo đồng phục sọc trắng xanh, khóa kéo kéo từ dưới lên đến tận cổ, che đi đường nét cằm thanh tú. Tay áo dài che kín cổ tay, đầu ngón tay rõ khớp cầm chặt cây bút đen, từng nét chữ ngay ngắn hiện trên mặt giấy.

Dù là nhìn từ phía sau hay bên cạnh, cậu thiếu niên ấy đều toát lên vẻ sạch sẽ, nghiêm túc. Thỉnh thoảng khẽ nhíu mày, cứ như đang giải một bài toán khó.

Người ngồi cạnh nghiêng đầu nói nhỏ: “Hà Thành, cậu làm giúp mình bài này với?”

Hà Thành siết chặt cây bút trong tay. Cô bạn cùng bàn là một nữ sinh, giọng nói mềm mại, nghe rất dịu dàng. Trước đây, cậu cũng không tiếc lời giải thích nếu ai đó hỏi, nhưng bây giờ, ánh mắt nóng rực từ bên cạnh khiến mọi chuyện khác hẳn. Cậu không còn mong được người khác khen ngợi là tốt bụng hay giỏi giang, người duy nhất cậu mong đợi… đã đến rồi.

Hà Thành hơi nghiêng người, tránh khỏi vị trí ngồi cùng bàn:

“Xin lỗi, mình không biết làm bài này.”

Câu trả lời rõ ràng có lệ, khiến cô bạn cùng bàn sượng mặt.

Hà Thành không quan tâm người khác nghĩ gì. Giờ phút này, toàn thân cậu căng cứng, đến nỗi không biết nên làm gì tiếp theo. Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, cán bút trơn trượt, nét chữ viết ra hai chữ “Hòa Ương” cũng không còn ngay ngắn đẹp đẽ như mọi khi.

Cậu cau mày, không vui. Nhớ đến dáng vẻ cô gái đứng trước cửa lớp mấy hôm trước, cảm xúc u ám trong lòng bỗng chốc tan biến.

Cô đến đây làm gì?

Là đến tìm cậu sao?

Tim cậu đập rộn lên, dồn dập. Không viết tiếp tên cô nữa. Trong trạng thái thế này mà viết, nét chữ xiêu vẹo, không đẹp — với cậu, đó là một sự xúc phạm với cái tên ấy. Ngòi bút lơ lửng trên giấy, mắt cậu ánh lên vẻ chờ mong.

Lưng áo đã bị mồ hôi thấm ướt.

Cậu ngồi thẳng người, nghiêng mặt giữ nguyên biểu cảm. Nụ cười gượng trên môi ngày càng cứng đờ, cho đến khi cậu nghe thấy tiếng bước chân cô rời đi. Gương mặt vốn cố gắng giữ vẻ ôn hòa bỗng như sụp đổ.

…Tại sao lại đi rồi?

Đáy mắt Hà Thành thoáng chút tối tăm.

Liên tục mấy ngày sau đó, Hòa Ương luôn xuất hiện ngoài hành lang vào giờ ra chơi.

Cậu không hiểu rốt cuộc cô đang định làm gì, nhưng mỗi lần thấy cô lặng lẽ đứng nhìn, cậu lại hưng phấn một cách vô lý. Và mỗi khi cô quay người rời đi, trong lòng lại nổi lên một cơn xao động đầy bực bội.

Cho đến một ngày, Hòa Ương không còn xuất hiện nữa. Hà Thành chờ một lúc, chắc chắn cô sẽ không đến, liền đứng dậy rời khỏi lớp, đi thẳng tới văn phòng giáo viên.

Chủ nhiệm lớp ngạc nhiên khi nghe yêu cầu của cậu:

“…Em nói sao? Muốn đổi chỗ ngồi à?”

Hà Thành gật đầu:

“Vâng. Em muốn ngồi một mình ở hàng cuối, gần cửa.”

Thầy giáo không cần suy nghĩ liền từ chối:

“Không được. Bên đó chất đống đồ, lại sát hành lang, tiếng ồn lớn, ảnh hưởng đến việc học. Thành tích của em tốt như vậy, sao lại đòi ngồi đó?”

Ông vẫn ưu ái học sinh giỏi:

“Em có khúc mắc gì với bạn cùng bàn à? Hay thầy đổi em lên phía trên, ngồi với bạn Triệu nhé? Bạn ấy là học sinh giỏi thứ hai lớp mình, hai em ngồi với nhau còn có thể cùng nhau học hỏi nữa.”

Hà Thành vẫn lắc đầu:

“Em không muốn có bạn cùng bàn.”

Thầy chủ nhiệm nghẹn lời, khó hiểu:

“Vì sao chứ?”

Trong lòng Hà Thành cười lạnh. Trước đây khi còn chưa xác định gì với Hòa Ương, cậu tự cho mình là người âm thầm bảo vệ cô. Nhưng bây giờ, biết đâu một ngày nào đó cậu sẽ được ở bên cô thật sự — vậy sao có thể chịu được việc bên cạnh mình có người khác?

Những chuyện thế này, không thể nói với thầy chủ nhiệm được.

“Do em. Có người ngồi cạnh sẽ làm em mất tập trung. Em muốn được ngồi một mình.”

Thầy giáo khuyên nhủ thêm vài câu nữa. Nhưng thấy Hà Thành kiên quyết, cuối cùng cũng đành đồng ý cho cậu chuyển xuống ngồi một mình ở bàn cuối gần cửa ra vào.

Hà Thành cảm thấy mình vừa giải quyết xong một chuyện lớn.

Từ vị trí mới, chỉ cần hơi nghiêng đầu là cậu có thể nhìn thấy người qua lại ngoài hành lang. Nhưng hết tiết này đến tiết khác, vẫn không thấy bóng dáng Hòa Ương đâu.

Cậu suy nghĩ một chút, rồi đi thẳng sang lớp bốn.